Bồ Thiên bị ghê tởm đến mức nhíu thẳng mày, gã cho rằng chắc Diệp Khinh Vân không chịu được mà rời phi thuyền, ngồi dậy từ trên ghế nằm, vừa kéo bịt mắt xuống vừa mắng: “Không chịu thì cút…”
“Đi cho ông đây.” Những từ sau bị ép nuốt vào trong bụng, chỉ để lại một khoảng không yên tĩnh.
Diệp Khinh Vân nhìn Bồ Thiên dường như vẫn còn duy trì động tác tháo bịt mắt xuống, trong lòng thầm than một tiếng không ổn.
Trong nguyên tác, thời điểm lần đầu tiên Bồ Thiên gặp mặt nhân vật hy sinh, nói ra lời nói tàn nhẫn thật lưu loát!
Yo, như thế nào thì cậu chính là người xuyên qua, gương mặt này e là đã gây cho cậu không ít phiền toái.
Mấu chốt trong cốt truyện không thể có sự thay đổi gì, nếu Bồ Thiên không đuổi cậu rời khỏi phi thuyền, còn tùy ý để cậu lên mặt, thì cốt truyện trong quyển tiểu thuyết này đã có thể bị hủy hoại rồi.
Diệp Khinh Vân nhanh chóng tự hỏi đối sách, lén lút véo một cái vào đùi mình, hốc mắt đỏ lên, đồng thời thể hiện vẻ mặt say mê cực kỳ đã luyện tập nhiều ngày, nước mắt lưng tròng nhìn Bồ Thiên, yếu ớt nói: “Bồ Thiên…A Thiên.”
Con người Bồ Thiên này có một tật xấu cực kỳ nghiêm trọng, chỉ hứng thú với những người khinh thường gã, mà những người thích gã, thường thường sẽ chẳng bao giờ chiếm được dù chỉ nửa cái nhìn của gã.
Chính Bồ Thiên đã nói, đối với người thích gã, khiến cho gã chẳng có một chút cảm giác chinh phục nào, ghê tởm lại nhàm chán.
Diệp Khinh Vân vẫn duy trì vẻ mặt say đắm như vậy mà nhìn Bồ Thiên, mà vẻ mặt của Bồ Thiên không ngừng thay đổi, cuối cùng vẫn dừng lại ở biểu hiện khinh thường cực kỳ.
Diệp Khinh Vân rèn sắt khi còn nóng, ảnh đế nhập vào người che lại mặt nức nở nói: “A Thiên, rõ ràng anh biết là em yêu anh, vì sao còn muốn ép em như thế?”
Bồ Thiên một lần nữa nửa nằm xuống, chậm rãi nói: “Không muốn thì cậu đi đi, không ai ép cậu.”
Kỳ thật giọng điệu này vẫn còn ôn hòa hơn rất nhiều so với nguyên tác, nhưng tốt xấu gì cũng đúng với cốt truyện trong sách rồi.
Diệp Khinh Vân nhẹ nhàng thở ra, ấm ức đồng ý với yêu cầu của Bồ Thiên, nức nở hỏi: “Người kia là ai, ở nơi nào?”
Bồ Thiên đứng lên: “Cậu đi với tôi.”
Bồ Thiên bước đi ra ngoài, Diệp Khinh Vân theo sát gã, còn vừa đi vừa không quen thường xuyên nhìn lén Bồ Thiên.
Làm nhân vật hy sinh, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Khinh Vân tiếp xúc mặt đối mặt như với Bồ Thiên. Lúc trước bọn họ tiếp xúc, cũng chỉ qua là ở một cái cảng nào đó, trong lúc vô ý nhân vật hy sinh Diệp Khinh Vân đã trúng tiếng sét ái tình, từ đó về sau đã không thể quay lại, dùng đủ loại thủ đoạn tìm cảm giác tồn tại cho bản thân, khiến Bồ Thiên cũng gián tiếp quen thuộc hắn.
Bồ Thiên thoạt nhìn hoàn toàn không bị đôi mắt nhỏ tràn ngập tình yêu kia đả động, mà là vô tình dặn dò nói: “Ở bên cạnh em ấy, chắc cậu biết nên nói cái gì nhỉ?”
Diệp Khinh Vân ở trong lòng thầm mắng chết tra công, mặt ngoài vẫn là khổ sở lại dịu ngoan trả lời: “Biết, biết ạ, nói hết ưu điểm của của anh cho người ta nghe, khiến người đó hiểu rõ anh tốt thế nào.”
Bồ Thiên vừa lòng, đưa theo Diệp Khinh Vân đi qua một hành lang quẹo tới rẽ lui, đi vào trước một căn phòng.
Bồ Thiên không có gõ cửa, gã trực tiếp đẩy cửa mà vào, đồng thời dịu dàng nói: “Trầm Uyên, em đoán xem tôi đưa ai tới thăm em này?”
Diệp Khinh Vân ở phía sau đi theo vào trong phòng, lúc này mới nhìn rõ cách trang trí trong phòng này.
Trong căn phòng này cực kỳ chỉnh tề, hoàn toàn là dạng phòng tiêu chuẩn cho khách ở, thậm chí còn không giống như là có người ở.