Liệp Mệnh Nhân

Chương 47: Thắt lưng da mới (2)

Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Huy gào thét khản cả cổ gọi người rời giường, âm thanh lớn đến mức sát vách cũng phải nổi cáu.

Lý Thanh Nhàn mơ màng vừa mở mắt ra nhìn đã thấy Trịnh Huy ăn mặc chỉnh tề từ lâu, đi tới đi lui trong phòng không ngừng thúc giục.

Sau khi rửa mặt, mặc đồ xong xuôi, bốn người đứng ở cửa. Trịnh Huy hai tay chống nạnh đang ngẩng đầu nhìn trời mãi còn chưa chịu đi.

Ba người nhìn nhau không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đứng bất động một chỗ.

Đột nhiên Hàn An Bác nhìn lướt qua bên hông Trịnh Huy rồi bỗng nhiên hiểu ra, cẩn thận quan sát thắt lưng da của Trịnh Huy rồi tấm tắc nói:

- Lão Trịnh, ai đổi thắt lưng da mới cho anh thế, loại da này còn tốt hơn cái được phân phát kia nhiều, làm cũng rất tinh xảo, rất thích hợp với thân phận của anh đấy.

Lý Thanh Nhàn nhìn theo, thắt lưng da màu nâu như được bọc một lớp dầu, sáng lấp lánh dưới nắng sớm.

Trịnh Huy vuốt ve thắt lưng da rồi cười ha hả nói:

- Đấy, còn có thể là ai nữa chứ, đêm qua Đại Quan nhà tôi đưa. Đứa nhỏ này cả ngày lông ba lông bông, nói đây là da bê, có ích gì chứ? Thắt lưng da thập phẩm có tốt thì cũng chỉ là thập phẩm mà thôi, đợi đến lúc có hoa văn cửu phẩm trên thắt lưng mới tốt hơn nhiều.

- Đại Quan cũng thật là hiếu thảo, thật hâm mộ đội trưởng Trịnh quá đi.

Hàn An Bác phụ họa theo thói quen.

- Hiếu thảo ư? Chỉ cần nó không gây chuyện tôi đã mừng muốn thắp nhang rồi! Đi, đi ăn cơm thôi.

Trịnh Huy vừa đi vừa vuốt ve thắt lưng, cất giọng hát một khúc nhạc, cả đường đi cứ dương dương tự đắc, gặp ai cũng cười.

Bốn người giống như thường ngày ăn thức ăn cho heo xong thì đi tuần tra.

Trên đường gặp phải giáo đầu Đổng Anh, hàn huyên nói chuyện một hồi thì biết thân thể mẹ anh ta cũng đã dần dần chuyển biến tốt hơn. Qua một hồi phải đi thu xếp chuyện của Tuý Hương cư, đến lúc cần bốn người Lý Thanh Nhàn nhất định sẽ đến góp vui.

Trịnh Huy nhìn bóng lưng Đổng Anh, chờ anh ta đi xa rồi mới vỗ bả vai Lý Thanh Nhàn, nói:

- Việc này phải cảm ơn cậu. Năm đó tuy cậu ta thắng tôi một chiêu trở thành giáo đầu, tuy nhiên vì mạnh mẽ chống đỡ nên đã nghẹn một ngụm máu, lưu lại mầm bệnh. Lần đó nếu không phải cậu ta tức đến phun máu thì đã có hi vọng lên cửu phẩm. Việc này không thể nói là ai đúng ai sai, dựa vào việc có lúc chúng tôi phân cao thấp nhưng mà đều có chừng mực.

- Có việc này xảy ra ư? Bảo sao tôi cảm thấy quan hệ của hai người có phần hơi cứng nhắc. - Lý Thanh Nhàn nói.

- Mấy hôm trước cậu ta lén đến tìm tôi, cậu ta nói rằng những chuyện đó đều đã qua nên muốn tôi nhất định phải đến Túy Hương cư. Tôi cũng buông bỏ, tất cả cũng chỉ vì sống sót cũng không dễ dàng gì.

Trịnh Huy nói rồi đi về phía trước.

Dọc theo đường đi bốn người trò chuyện về Dạ vệ.

Dần dần Lý Thanh Nhàn cảm thấy Dạ vệ cũng rất tốt. Có huynh đệ đồng đội, có bậc cha chú thúc bá, có ăn có uống, vừa nói vừa cười, còn có cả may mắn xui xẻo, quá tuyệt vời.

Bốn người như thường ngày cùng nhau tuần tra hết đường Vạn Bình thì chia quân làm hai ngả.

Vu Bình lôi kéo Hàn An Bác định đi thì Trịnh Huy hất tay Vu Bình rồi duỗi tay, dùng khuỷu tay kẹp cổ Vu Bình, ghì đến khi mặt Vu Bình đỏ rực.

Trịnh Huy phất tay với Lý Thanh Nhàn và Hàn An Bác:

- Buổi trưa gặp lại!

Dưới ánh mặt trời buổi sáng giá rét, Trịnh Huy hùng hùng hổ hổ giáo huấn Vu Bình. Hai cái bóng dính vào nhau ở trên tảng đá xanh dưới mặt đường từ từ đi xa.

Lý Thanh Nhàn vừa đi vừa nói:

- Anh Hàn, anh nói xem anh Trịnh với Vu Bình kết thành nhóm có phải là để quản không cho cậu ta ăn đồ linh tinh không?

- Không cần phải nói, đúng là như vậy. Chẳng qua Vu Bình cũng chỉ là một thằng nhóc đáng thương, khi còn bé, nhà cậu ta rất nghèo, thường phải hai ba ngày mới được ăn một bữa. Sau đó gia cảnh dần tốt lên, vì sợ đói bụng nên cứ có tiền trong tay là lập tức đi mua đồ ăn. Sau khi lên làm Dạ vệ rồi, miệng cũng không được nhàn rỗi, bổng lộc toàn dùng để ăn.

- Có đủ không?

- Làm sao mà đủ cơ chứ, vì thế nên cậu ta thường xuyên trốn về nhà xin tiền. Cha mẹ cậu ta biết cậu ta chỉ mua đồ ăn nên cũng nuông chiều. Đội trưởng Trịnh sợ cậu ta ăn quá nhiều lỡ dở việc tu luyện rồi không có cách nào nhập phẩm nên vẫn luôn quản lý cậu ta chặt chẽ.