Liệp Mệnh Nhân

Chương 43: Kẻ mồm mép gặp người ngại giao tiếp (2)

Lý Thanh Nhàn nhìn quét qua gian phòng rồi cầm một miếng bánh đậu phộng ở trên bàn lên cắn một miếng, kéo một cái ghế ra lười biếng ngồi xuống.

- Đều là người một nhà, chị đừng khách sáo, ngồi đi. - Lý Thanh Nhàn ồn ào đoạt vị trí chủ nhà.

Khương Ấu Phi tỏ vẻ như không nghe thấy gì.

Chu Xuân Phong tức giận nhìn thoáng qua, nói:

- Ta tìm cháu đến có chính sự.

- Không có việc thì còn lâu chú mới nhớ nổi cháu. - Lý Thanh Nhàn nói.

Chu Xuân Phong tự mình nói:

- Hẳn là cháu đã nghe tới chuyện Thánh Tử của phái Thiên Tiêu bị thương rồi chứ?

Hai tay của Lý Thanh Nhàn đặt lên tay vịn, suy tư một chút rồi nói:

- Đúng là có chuyện này, hình như là bị Ma môn đả thương, từ đó dẫn đến chuyện Kanh Thành tiên tử xuống núi, có phải vậy không ạ?

- Vị Thánh Tử Lữ Nhân kia chính là đại sư huynh cấp cao nhất của Ấu Phi, lần này Ấu Phi vào kinh là muốn báo thù cho sư huynh.

- Trung nghĩa vô song càng hơn xinh đẹp tuyệt trần.

Lý Thanh Nhàn giơ ngón tay cái lên, thành tâm khen ngợi.

Khương Ấu Phi vẫn không nhúc nhích mà chỉ đứng thẳng lắng nghe.

Chu Hận nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ “xấu hổ chết mất”.

Chu Xuân Phong tiếp tục nói:

- Năm đó Lữ Nhân bị thương nặng, đến nay tình cờ ngất xỉu, vẫn luôn ở lại Thanh Tiêu quan ở ngoài thành để chữa trị, trong quan có đại trận pháp do phái Thiên Tiêu thiết lập, cộng thêm ở gần kinh thành nên Ma môn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ấu Phi muốn đưa cậu ta trở về phái Thiên Tiêu, Ma môn tất sẽ không từ bỏ ý đồ. Chúng ta chuẩn bị tương kế tựu kế, tìm một người giả trang Lữ Nhân để dẫn rắn ra khỏi hang, tập hợp tiêu diệt. Sau đó lại lặng lẽ đưa Lữ Nhân trở về phái Thiên Tiêu.

- Để cháu đi dụ rắn? - Lý Thanh Nhàn sinh lòng cảnh giác.

Chu Xuân Phong nói:

- Người chúng ta chọn ban đầu là... Nói cho cháu biết cũng không sao cả, là Diệp Hàn. Ấu Phi tra ra được cậu ta có chuyện xấu, sợ người này có ý hai lòng nên mới cần đổi sang một người khác. Người giả trang cần phải thoả mãn các điều kiện hà khắc, ví dụ như chưa nhập phẩm, cũng không có chân nguyên, như vậy mới chắc rằng giống với Lữ Nhân đang bị thương nặng, sẽ không bị ma công phát giác. Cũng ví dụ như thân hình phải trông na ná với Lữ Nhân, lại ví dụ như khí tức thuần nhất. Quan trọng nhất là dòng dõi trong sạch, có dũng có mưu, có can đảm, có đầu óc, nếu không một khi đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì rất có thể sẽ bại lộ.

Chu Xuân Phong nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Nhàn.

Lý Thanh Nhàn nghe nhắc đến Diệp Hàn thì thấy có chút kỳ quái, tên này mấy ngày trước còn xưng anh gọi đệ với hắn, mấy ngày hôm nay lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

- Quả thật là cháu đáp ứng đủ mấy yêu cầu có dũng có mưu, có can đảm, có đầu óc, nhưng mà… - Lý Thanh Nhàn nhìn thoáng qua Khương Ấu Phi rồi nói:

- Cháu còn có một tật xấu nhỏ, đó là sợ chết. Cháu cảm thấy mình không phù hợp với vai trò này.

Chu Xuân Phong thở dài nói:

- Ban đầu ta cũng không cân nhắc đến cháu, ta và Chu Hận ở Thần Đô ty sàng lọc nhiều lần nhưng thật sự là không tìm được người nào thích hợp, mà vị trí quan trọng này không thể nào ra ngoài mướn người được, còn những thủ hạ mà ta có thể tin tưởng thì phần lớn đều đã nhập phẩm.

- Nếu không thì chúng ta phế Bàng Minh Kính, đùa nghịch chán chê đến khi anh ta hôn mê, sau đó ngụy trang thành Thánh Tử? Cháu thấy được đó! - Lý Thanh Nhàn nói.

- Chúng ta cần người giả trang có thể đi lại, giống như bệnh nặng mới khỏi, như vậy đối phương mới muốn nhổ cỏ tận gốc, chúng ta mới có thể gậy ông đập lưng ông. - Chu Xuân Phong nói.

Lý Thanh Nhàn nhìn thoáng qua Khương Ấu Phi rồi nói:

- Chị Ấu Phi, rốt cuộc là chị muốn bình yên đưa sư huynh mình về hay là muốn báo thù? Nếu là vế trước thì chị hoàn toàn không cần phải làm chuyện thừa thãi này.

- Tôi muốn cả hai! - Thiếu nữ hơi cúi đầu, giọng điệu kiên định, ngón tay siết tờ giấy đến mức trắng bệch.

- Trừ ma vệ đạo là trách nhiệm của chúng ta. - Chu Xuân Phong nói.

- Chú Chu, chú thật sự trơ mắt nhìn cháu đi chịu chết sao? Cái người tên Lữ Nhân kia chính là cao thủ Tứ phẩm, nếu Ma môn muốn nhổ cỏ tận gốc thì ít nhất cũng sẽ phái một vị tam phẩm, thậm chí là hai vị tam phẩm, cháu đến đó thì khác gì đi giao đồ ăn đâu? Việc này quá hồ đồ, phạm vào đại kỵ của nhà binh!

- Tôi có văn ấn Lôi Quang Hỏa, với thân phận Tứ phẩm có thể chém được tam phẩm. - Khương Ấu Phi quay đầu, cằm khẽ nâng lên, con ngươi nhiễm ánh lửa hoàng hôn.

- Chém một người chẳng lẽ có thể chém được hai người? Có thể chém được ba người? Phái Thiên Tiêu ngoại trừ chị ra thì còn có ai nữa? Có cao thủ tam phẩm nào trợ trận hay không? - Lý Thanh Nhàn hỏi.

Khương Ấu Phi khẽ mím môi, đôi môi màu hồng phấn tựa như sợi chỉ, không nói một lời.