Trưởng phòng của phòng tuần tra đường phố là Hà Lỗi để râu quai nón, khác với võ tu bình thường càng rèn luyện càng cao to thì ông ta là một tráng hán hơi mập mạp chỉ phát triển bề ngang, bụng phệ, cười ha ha nhìn về phía Lý Thanh Nhàn.
Phía sau ông ta có một thị vệ cường tráng đang khiêng một cái búa lớn có khắc hoa văn rồng cuộn được làm từ đồng thau dài sáu thước, đầu búa to bằng đầu người, còn cao hơn Hà Lỗi một chút.
- Khởi bẩm Hà trưởng phòng, thuộc hạ không bị thương ở đâu cả. - Lý Thanh Nhàn liếc mắt nhìn con hổ được thêu trên miếng bố tử thuộc về Chính thất phẩm trước ngực Hà trưởng phòng.
Hà Lỗi vừa đi vừa cười, nói:
- Khá lắm! Tôi đã sớm chướng mắt tên cháu trai kia của Bàng Minh Kính, cả ngày cứ bàn thầm trong bụng, cách hành xử cũng không lanh lẹ. Nếu cậu ta đã dám thò tay động chạm đến phòng tuần tra đường phố thì phải chửi đứt! Trịnh Huy, cậu làm đúng lắm, người thuộc phòng tuần tra đường phố chúng ta không thể để người ngoài bắt nạt được! Không uổng công tôi lúc nào cũng khen ngợi đội chữ Giáp số chín các cậu, sau này sẽ ghi công cho các cậu!
- Đa tạ Hà trưởng phòng! - Trịnh Huy mừng rỡ.
Hà Lỗi đi tới trước mặt Lý Thanh Nhàn rồi vỗ vỗ cánh tay trái của hắn, hỏi:
- Bệnh tình thế nào rồi? Nếu còn khó chịu thì hãy cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đã.
- Tôi đã xả một trận ở Hộ bộ đường nên cơ thể ngược lại thấy sảng khoái hơn rất nhiều rồi ạ. - Lý Thanh Nhàn nói.
- Vậy thì được! - Hà Lỗi nói:
- Có chuyện gì thì cứ tới tìm tôi, đều là người một nhà cả.
- Vâng. - Lý Thanh Nhàn đồng ý.
Những người còn lại ghen tị nhìn Lý Thanh Nhàn, ai nấy đều âm thầm suy tính.
- Được rồi, mọi người cứ tán gẫu đi, tôi còn phải đi làm việc. - Hà Lỗi cười nói lời tạm biệt.
Hà Lỗi mới đi được vài bước thì cách đó không xa có người hô lên:
- Lý Thanh Nhàn có ở đây không? Cái người đen sì sì kia có phải là Trịnh Huy không, cậu có thấy Lý Thanh Nhàn không?
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lý Thanh Nhàn và Trịnh Huy nhìn lại thì thấy Đổng Anh mang theo hai người, vội vàng xông tới.
- Đổng Anh, anh muốn làm gì? - Trịnh Huy thấy sắc mặt của Đổng Anh không tốt bèn nhớ tới chuyện hồi sáng, vội vàng bảo vệ Lý Thanh Nhàn.
Đổng Anh mượn ánh lửa nhìn thấy được Lý Thanh Nhàn bèn vọt tới trước mặt hắn rồi quỳ xuống đất, trán đập ba cái liên tiếp vào phiến đá trên mặt đường.
Vầng trán của Đổng Anh đập đến mức chuyển từ đỏ sang tím, anh ta thở hổn hển:
- Ơn cứu mẹ suốt đời khó quên! Từ nay về sau, cậu chính là ân nhân của cả gia đình chúng tôi.
- Không có gì, không có gì, Đổng giáo đầu không cần khách sáo. - Lý Thanh Nhàn cười đỡ Đổng Anh cao gầy lên.
Mới nửa ngày không gặp mà anh ta đã tiều tuỵ như già đi mười tuổi.
Đám người xung quanh hoàn toàn im ắng, cậu nhìn tôi một cái, tôi nhìn cậu một chốc, không biết đã có chuyện gì.
Trưởng phòng Hà Lỗi cách đó không xa cười nói:
- Đổng giáo đầu, ngày thường cậu ỷ vào việc công phu quyền cước của mình không tệ, hết cái này không phục lại đến cái kia không cam lòng, sao lại dập đầu trước chàng trai trẻ này thế? Cậu ấy cứu mẹ cậu như thế nào?
- Ơ? Hà trưởng phòng…
- Đừng nóng vội, cứ nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra.
Đổng Anh bình phục lại cảm xúc rồi thuật lại chuyện buổi sáng mình nói chuyện với Lý Thanh Nhàn một lần, sau đó nói:
- Khi tôi chạy đến Trữ Sinh đường thì mẹ tôi đã bất tỉnh nhân sự. Đại phu vừa thấy tôi đã nhập phẩm bèn vội vàng lệnh cho tôi dùng chân nguyên để giúp đỡ, phối hợp với châm cứu và thang thuốc của ông ấy thì mới có thể cứu được mẹ tôi từ Quỷ Môn Quan trở về. Tôi sợ cơ thể của mẹ không chịu nổi nên từ lúc đó vẫn luôn dùng chân nguyên để duy trì, mãi cho đến khi Hạ Hắc đại phu nói không còn gì đáng ngại thì tôi mới có thể đến đây nói lời cảm ơn. Lý Thanh Nhàn, tôi phục rồi, tôi tin cậu am hiểu mệnh thuật.
- Thằng nhóc này khá lắm! Đoán mệnh mà có thể đoán ra được bánh bột ngô và Trữ Sinh đường, đúng là không tầm thường! - Hai mắt của Hà Lỗi trợn tròn, vừa đáp vừa tỉ mỉ quan sát Lý Thanh Nhàn, không đơn thuần chỉ là diễn trò như vừa rồi.
- Ăn may mà thôi. - Lý Thanh Nhàn mỉm cười nói.