Liệp Mệnh Nhân

Chương 31: Lý Thanh Nhàn trung thành vì nước (1)

La Tỉnh thấy Chu Xuân Phong không hài lòng, liền thuyết phục:

- Chu đại nhân, nếu vào người khác, tôi sẽ không khuyên, nhưng Lý Thanh Nhàn rõ ràng là một kẻ luôn gây rắc rối, không nên trao cho cậu ta Kim tự lệnh…

- Cho nó Kim tự lệnh, nó sẽ trở lên hống hách! - Chu Xuân Phong nói.

- Ngài thật không hiểu cháu rồi. - Vẻ mặt Lý Thanh Nhàn bi thương.

- Chu Hận, cậu nói xem có nên cho không? - Chu Xuân Phong vẻ mặt tối sầm hỏi.

Lý Thanh Nhàn nhìn Chu Hận đã mất nửa cái mũi, lại liếc qua hai thanh trường kiếm và loan đoan trên thắt lưng anh ta, hắn thầm nghĩ toang rồi. Người này ở Dạ vệ nổi tiếng là kẻ tàn nhẫn, hiển nhiên đã là đại cao thủ tứ phẩm, thích vũ khí ngắn, lấy mạng liều mạng, nghe nói cho dù là cao thủ tam phẩm cũng không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta. Mọi người ở sau lưng Chu Hận hay gọi anh ta là “Chu điên”.

Nghe người ta nói nửa cái mũi kia là do khi anh ta còn lục phẩm, bởi vì liều mạng với Yêu tộc tứ phẩm mà mất đi.

Chu Hận sững người một lúc, là ai lúc trước ném ấn thụ cho anh ta hả? Anh ta có thể nói không được sao? Bây giờ hai chú cháu các người hợp tác chơi xấu để một người ngoài như anh ta khó xử đấy à?

Chu Hận trầm tư một lúc rồi nói:

- Chi bằng đợi đến khi phương pháp chưng cất rượu hoàn thành, xưởng chưng cất rượu đầu tiên xây dựng xong, lúc ấy chúng ta thu hồi lại Kim tự Lệnh cũng không muộn.

Lý Thanh Nhàn sáng mắt lên, vội nói:

- Chú Chu, ngay cả chú Chu nhỏ cũng nói như vậy rồi, ngài cũng không thể từ chối nữa.

- Nơi đây là Dạ vệ môn - Chu Xuân Phong đáp

- Vâng ạ, chú Chu, Chu Hận đại nhân nói rất đúng

Chu Xuân Phong bất lực.

- Đại nhân, đến giờ ăn trưa rồi, có cần đợi thêm một chút nữa không ạ? - Giọng một thị vệ bên ngoài truyền đến

Chu Xuân Phong nhìn qua một lượt ba người, đáp:

- Hôm nay ăn ở thư phòng, chuẩn bị phần ăn cho bốn người.

- Dạ, đại nhân.

- Cháu nghĩ thế nào về cách chưng cất rượu mới này, cùng nhau bàn luận xem. - Chu Xuân Phong nhìn Lý Thanh Nhàn

- Chú Chu, cháu còn trẻ người non dạ, học hành hoang phí, chú bảo cháu nói chuyện nghiêm túc, cháu không biết nói thế nào đâu. Nhưng nếu bảo cháu nói mấy thứ bàng môn tà đạo, ví dụ cách kinh doanh rượu mới này thì cháu có vô số ý tưởng đấy ạ.

- Được, vậy cháu nói một chút về cách bán rượu đi.

Lý Thanh Nhàn đáp:

- Bất kể là bán cái gì, quan trọng là mánh khoé và thổi phồng lên. Ngài nghĩ xem, mấy thứ rượu nổi tiếng hay đồ ăn ngon, cái nào mà không có những câu chuyện đằng sau? Mọi người thì không cẩn quan tâm nó là thật hay giả mà đều tin vào điều đó. Cho nên, loại rượu mới của chúng ta phải nghĩ ra một cái gì thật nổi hơn, thật ra rất đơn giản, hãy nói là do Dạ vệ…. À không, là công thức do các đệ tử tà phái trộm được từ trong cung, vốn dĩ là là rượu độc quyền riêng tư của hoàng thất. Cái này ban đầu chắc chắn có người sẽ không tin, nhưng chúng ta sẽ bắt họ tin! Về phần làm sao để bọn họ tin ư? Dạ vệ xuất đề kỵ, bao vây ba ngày ba đêm, giả vờ điều tra, sau ba ngày ba đêm, nhân lúc đó tửu lâu mở lại mở như thường, ngài nói xem họ còn không tin? Nếu vẫn chưa có tác dụng, thì thuê những người kể chuyện đi loan tin.

Chu Xuân Phong nhìn chằm chặp Lý Thanh Nhàn, ánh mắt kì lạ.

La Tỉnh khẽ lẩm nhẩm:

- Nhổ củ cải đi rồi trồng hành thay vào đó… Vụ sau còn nóng hơn vụ trước, khụ khụ, cách này được, nhưng liệu Dạ vệ có đồng ý xuất binh không?

Lý Thanh Nhàn trịnh trọng nói:

- Nội khố của Hoàng thượng có hai phần cổ phần, chúng ta làm điều này là vì Hoàng thượng, bọn họ không chịu cũng phải buộc chịu. Ngài thấy có phải không, chú Chu?

Chu Xuân Phong thở dài, nói:

- Anh Cương Phong nếu có một nửa vô liêm sỉ của cháu, cũng không tới mức lâm vào tình cảnh như vậy.

Căn phòng trở lên trầm lặng, La Tỉnh lập tức cắt ngang, tiếp tục nói về việc chưng cất rượu.