Game Mô Phỏng Thần Linh

Chương 25: Giới hạn của chiều không gian (1)

Ngày hôm sau là chủ nhật.

- Cô thật sự muốn đi ra ngoài với tôi sao?

Lục Nghiêu nhìn thiếu nữ đứng trước mặt.

- Thưa ngài, xung quanh ngài có sự xuất hiện của ác ma, nên tôi không thể rời ngài nửa bước để bảo đảm an toàn cho ngài.

Giọng điệu của Isabel kiên quyết.

- Việc đi ra ngoài là cần thiết, chúng ta cần phải dự trữ đủ thức ăn để giảm thiểu tiếp xúc với những người đáng ngờ khác. Điều này có thể giúp tránh bị ác quỷ lợi dụng thức ăn để đầu độc hoặc thực hiện nghi thức ác quỷ.

Cô nàng đã nhập vai nhân vật bảo vệ.

Lục Nghiêu cũng cảm thấy cô nàng nói rất có lý.

Tuy nhiên nếu để Isabel đi theo hắn ra ngoài thì sẽ có một số rắc rối khác.

Đầu tiên là bộ trang phục kì cục này của cô ấy, tuy đã ổn hơn bộ trang phục áo choàng đen giả dạng thầy bói mù không ít, nhưng vẫn có thể khiến cho mọi người chú ý.

- Bây giờ tôi sẽ bịa cho cô một cái thiết lập nhân vật đơn giản, cô phải nhớ cho kỹ.

- Thưa ngài, thiết lập nhân vật là cái gì?

- Chính là miêu tả thân phận của cô.

- Thì ra là như thế, được.

- Được rồi. Tên của cô vẫn sẽ tiếp tục dùng Isabel, nhưng cô sẽ đến từ một quốc gia nhỏ. Người lớn trong gia đình của chúng ta quen nhau, vậy nên từ bé chúng ta đã quen biết, cô cũng biết nói tiếng Trung từ khi còn nhỏ.

Isabel gật đầu.

- Cô năm nay mười tám tuổi, đến thành phố này để du lịch giải sầu.

- Tôi tiếp đãi cô, dẫn cô đi dạo xung quanh, ở bên ngoài cô sẽ gọi tôi là Lục Nghiêu. Nếu gặp phải một số câu hỏi không thể trả lời hoặc là không muốn trả lời thì có thể im lặng.

- Được.

Công tác chuẩn bị hoàn tất, Lục Nghiêu dẫn Isabel ra khỏi nhà.

- Trước tiên đi mua cho cô một đôi giày đã.

- Được.

Kích cỡ chân của Isabel không lớn, không mang được giày của Lục Nghiêu nên chỉ có thể đi dép ra ngoài khiến cô ấy hành động không tiện.

Lục Nghiêu đến trung tâm thương mại cho cô ấy thử một đôi giày vải bạt, lại muốn mua cho cô ấy một bộ quần áo giá cả phải chăng.

Isabel vẫn luôn miệng nói không cần.

- Ngài... Lục Nghiêu, tôi có thể tự cắt vải may quần áo cho mình được, trước kia đều là như vậy.

- Giày thì chỉ cần có da thuộc và vải là tôi đã có thể làm được.

- Hoặc là dùng một miếng vải để che thân thôi là được, như vậy thì sẽ không cảm thấy xấu hổ nữa, buổi tối cũng có thể coi như chăn, rất thuận tiện.

Những lời này phối hợp với gương mặt nghiêm túc thẳng thắn của Isabel khiến Lục Nghiêu cảm thấy có chút không đành lòng.

Các sứ đồ hằng năm phải đi công tác bên ngoài cũng không dễ dàng.

Khi bọn họ đi tới khu bán rau tươi thực phẩm tươi sống thì Lục Nghiêu mua không ít những loại thức ăn có thể bảo quản như thịt và khoai tây, còn lấy thêm gạo và mì. Hắn ước tính lần mua này có thể ăn được nửa tháng.

- Lục Nghiêu.

Có ai đó đột nhiên gọi hắn lại.

Xong, gặp người quen!

Đó là chị Bành. Chị và bạn trai đang đẩy giỏ hàng, trong đó chứa một số thức ăn để nấu lẩu.

Lục Nghiêu chỉ có thể ngẩng đầu lên chào hỏi.

- Hai người cũng ra ngoài mua đồ ăn à?

Chị Bành thoải mái nói:

- Đây là bạn trai của chị, nói đúng hơn thì là vị hôn phu, Phó Thành Cương. Đây là Lục Nghiêu mà em đã từng nhắc tới với anh, là cậu nhóc đẹp trai ở trong đơn vị của bọn em, tốt tính lắm.

Phó Thành Cương là một người đàn ông có dáng người cao lớn, làn da hơi đen, anh ấy mặc một chiếc áo khoác denim, mặt chữ điền mũi to, trông rất nam tính.

- Xin chào.

Anh mỉm cười chào hỏi Lục Nghiêu.

- Lục Nghiêu, giới thiệu người bên cạnh em cho chị đi nào.

Chị Bành cười tủm tỉm nói.

- Isabel, là một người bạn của em.

- Ồ, là một cô bé người nước ngoài sao? Làm sao hai người lại biết nhau?

- Bởi vì người lớn trong nhà quen biết cho nên từ nhỏ bọn em đã biết nhau.

Trên mặt Lục Nghiêu vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

Isabel thì im lặng.