Game Mô Phỏng Thần Linh

Chương 6: Bộ lạc Tỏi (2)

Lục Nghiêu nhấp vào [Có].

Biểu tượng cây gậy trong máng [Tế phẩm] đã biến mất và một cây gậy ngắn, dài bằng cánh tay xuất hiện trên bàn phím màu đen của bàn máy tính.

Lòng bàn tay Lục Nghiêu hơi đổ mồ hôi.

Tuy rằng hắn đã mơ hồ dự đoán được, [Ban ơn] có thể truyền tới thế giới pixel thông qua đền thờ, vậy nên theo lý thuyết [Tế phẩm] cũng có thể được chuyển đến từ thế giới đó.

Nhưng khi cảnh tượng này trở thành hiện thực trước mắt, hắn vẫn vô thức nín thở.

Lục Nghiêu cẩn thận cầm chiếc gậy lên.

Không nặng, tương đương với trọng lượng gỗ bình thường.

Bề mặt cây gậy ngắn này được bao phủ bởi thớ gỗ, nhưng lại có cảm giác bóng loáng nhẵn nhụi, như thể được phủ một lớp sơn trong suốt. Trên đầu cây gậy có hai nhánh ngắn, nhìn hơi giống cây sào phơi quần áo bị chặt gãy. Thế nhưng trên chạc cây của nó có một số chồi non nhỏ, mang đến cho người ta một loại cảm giác còn giữ lại sức sống.

Lục Nghiêu cầm [Gậy Sức Sống] trong tay, hắn liền cảm thấy tinh thần thoải mái, cơ bắp lưng eo đau nhức đều biến mất tăm hơi. Dường như hắn đã trở lại độ tuổi 14 - 15, chơi game thâu đêm mà chỉ cần ngủ một giấc là lại khoẻ như vâm.

Các đạo cụ ma thuật của thế giới pixel cũng có tác dụng ở thế giới hiện thực!

Lục Nghiêu nhìn cây gậy.

Trên [Gậy Sức Sống] hiện lên một hàng chữ: Tinh thần và thể lực 12/12, đang sử dụng.

Nói cách khác, theo lý thuyết là chỉ cần cầm cây gậy này thì không cần đi ngủ mà hôm sau dù có đi làm hay đi học cũng sẽ không bao giờ ngủ gà ngủ gật!

Cảm xúc Lục Nghiêu dâng trào.

Hiện giờ chơi game thâu đêm đã là hy vọng xa vời đối với hắn. Mặc dù bây giờ Lục Nghiêu cũng mới chỉ 23 tuổi nhưng nhưng hắn có thể cảm giác được rõ ràng sự thay đổi của cơ thể mình.

Hắn kém xa thời điểm mười mấy tuổi, thức muộn hơn một hai tiếng không ngủ đủ giấc là ngày mai cứ luôn ngáp và mệt rã rời, kể cả cà phê hay Red Bull đều vô dụng.

Có [Gậy Sức Sống], hắn có thể trở lại thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời với nguồn năng lượng mênh mông!

Hắn hưng phấn cầm gậy vung vẩy một lúc rồi bình tĩnh lại.

Không đúng, vấn đề không phải là cái này…

Mà là [Tế phẩm] thực sự có thể mang ra từ trong thế giới trò chơi pixel.

Chắc chắn một điều rằng ở thế giới pixel còn có những đạo cụ ma thuật khác giống như [Gậy Sức Sống]. Nếu như có thể liên tục đưa vật phẩm bên trong ra ngoài thông qua điện thờ… Thì trò chơi này là một kho báu vô tận.

Lục Nghiêu chỉ cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.

Với khả năng phá vỡ không gian của thần điện, hắn có thể sớm thoát khỏi kiếp đi làm công bị khinh thường và đạt đến đỉnh cao của cuộc đời mình, trở thành một con mọt game lý tưởng không còn bị cuộc sống bóp nghẹt!

Hắn hướng sự chú ý trở lại trong trò chơi.

Lúc này các người pixel tí hon đang nhao nhao trở về bộ lạc, đỉnh đầu bọn họ đều hiện lên biểu cảm khuôn mặt tươi cười:

- Thần linh thích tế phẩm, quá tốt rồi, quá tốt rồi!

- Hóa ra thần linh đại nhân thích tế phẩm kiểu đó, tôi nhất định cũng sẽ tìm được tế phẩm tốt hơn!

- Tôi vẫn cảm thấy lợn rừng mới là tốt nhất, thần linh nhất định sẽ thích lợn rừng, lợn rừng lợi hại hơn nhánh cây kia nhiều!

- Nói bậy, cá mới là tốt nhất!

- Lợn rừng!

- Cá!

Lục Nghiêu nhận thấy người tí hon khăng khăng đòi lợn rừng và người tí hon thích cá đều là người từ bộ lạc Rừng Sâu gia nhập vào bộ lạc Tỏi. Trên người bọn họ đều mặc áo da thuộc.

Có lẽ người bộ lạc Rừng Sâu đa số là hái lượm và săn bắn, họ cho rằng món quà tốt nhất chính là con mồi cũng có thể hiểu được.

Ánh mắt Lục Nghiêu tìm kiếm qua lại giữa đám người tí hon, cố gắng tìm được người tí hon đã dâng [Gậy Sức Sống] lên. Nhưng những người tí hon này giống nhau như đúc, trên đầu không có tên cũng không có đặc điểm cá nhân nên rất khó phân biệt.

Cuối cùng, Lục Nghiêu vẫn tìm được y trong điện thờ.

Một người pixel tí hon mình trần chân đất đứng trong điện thờ, trên đỉnh đầu y vẫn hiện dấu hỏi chấm như cũ. Nhà tư tưởng duy nhất của bộ lạc chính là y.

Màn hình xuất hiện một thông báo mới.

-- Có một tín đồ đã nảy mầm trí tuệ, ngài có muốn biến hắn thành tiên tri không?

[Có] [Không]