Chương 4
Câu lạc bộ cỡi ngựa Mặc Lâm không phải là dành cho những người nhàn rỗi là có thể đi vào.Hội phí vào cửa đã là một triệu rồi, mua một con ngựa ít nhất cũng phải là ba mươi vạn rồi, muốn có con tốt phải lên đến một triệu, thậm chí hơn mười triệu, phí mỗi tháng cấp để gửi nuôi ngựa đã đến ba hoặc bốn vạn rồi, yên ngựa cùng giày ủng cộng lại cũng phải là sáu con số, thật không phải là thú tiêu khiển của người bình thường.
Vào buổi sáng ngày chủ nhật, có ba vị nhân vật đại danh đỉnh đỉnh đi vào trong câu lạc bộ.
Ngày hôm nay chỉ có Eric là mang theo thư ký Frankish đi cùng, còn Niếp Thiểu Ưng cùng An Thải Trí đều là đơn thương độc mã mà đến.
Bọn hắn kinh ngạc nhìn cách ăn mặc của đối phương.
Một cái áo khoác vàng nhạt cùng một nhãn hiệu giống nhau, một cái áo sơ mi trắng cao cổ cùng nhãn hiệu, hơn nữa giày ủng không thấm nước cùng với cái bao tay da cũng cùng một nhãn hiệu, lại có thể ngay cả cái mũ kỵ sĩ màu đen cũng có thể giống nhau như đúc.
Hai người đều là có mười phần quý tộc, nhưng mà…
“Niếp tổng tài cùng với An tổng tài thật sự là tâm ý tương thông a.”
Eric cười ha ha, nhân viên phục vụ bưng tới chỗ chiêu đãi khách quý của câu lạc bộ nhiều loại đồ uống cùng hoa quả, hắn chọn rượu Shirley, tùy tiện uống xuống.
Lúc Eric trêu chọc, An Thải Trí trên mặt cười đều có chút đỏ.
Cùng nữ nhân ăn mặc giống nhau đã làm nàng rất xấu hổ rồi, không nghĩ tới nàng còn thảm hại hơn, lại có thể ăn mặc giống với nam nhân!
“Hai vị thoạt nhìn như một đôi tình nhân a.” Frankish mới học tiếng trung chưa bao lâu đã nói ra một câu tiếng trung thanh lịch, nói xong còn đắc ý giương khóe miệng lên.
An Thải Trí hận không có hang để nàng có thể chui, nàng rất muốn kìm nén cái má đỏ trên mặt, nhưng mà nàng không phải là thần, không thể khống chế được phản ứng sinh lý này đó.
Niếp Thiểu Ưng dù sao cũng là một đại nam nhân, đối với việc mặc giống nhau này, hắn thật không quá để ý, nhưng hắn như có suy nghĩ gì đó mà nhìn chằm chằm An Thải Trí.
Những thứ nàng chọn gì đó đều là nam nhân mới có thể chọn.
Đầu của nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Hắn phóng mắt nhìn sang, con ngựa của nữ nhân này đều không quên bày ra nữ tính cùng ôn nhu, không phải mang cái yên ngựa Dior tinh xảo, nếu như không phải là cái khăn lụa kia không phải là nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ có nàng, nàng mới có thể có cách ăn mặc giống hắn như đúc.
“Tôi rất mong chờ màn biểu diễn của hai vị nha.” Eric thoải mái ngồi xuống, tuyên bố câu nói bình thường “An tổng tài ──” An Thải Trí buồn bực nhìn lên Eric, không phải nói đến để lãnh giáo hắn sao? Sao lại giống như hắn đến để xem náo nhiệt thế này?
“Ngày hôm qua tôi ở trong phòng tập thể thao tựa hồ như vận động quá liều, tôi nên nghe lời của huấn luyện viên, hôm nay nghỉ ngơi một ngày.” Eric khoái trá uống ngụm rượu Shirley. “Tin rằng hai vị có tâm ý tương thông nhất định sẽ hiện ra ở trên trận ngựa.”
An Thải Trí nhấc nhấc đôi mi thanh tú.
Được rồi, mặc dù có điểm cảm thấy bị chịu trận, nhưng bất luận cái cuộc thi này có quan hệ đến công tác hay không, cô cũng không thể để bị bại bởi Niếp Thiểu Ưng được.
Nàng thành thục đi lên ngựa, đây là con ngựa “Tước gia” yêu quý của nàng, cũng là nàng mất đi 1 triệu mới nhập khẩu con này.
“Nàng thật là một nữ nhân xinh đẹp, không phải sao?” Eric có thâm ý khác liếc nhìn Niếp Thiểu Ưng một cái.
Tuy rằng hắn đã gần năm mươi rồi, nhưng hắn vẫn tai thính mắt tinh lắm, nhìn ra được rằng có một mối quan hệ tốt đẹp đang được lên men.
“Phu nhân của Eric tổng tài cũng xinh đẹp như hoa, không thua gì An tổng tài.” Trong nháy mắt vẻ mặt Niếp Thiểu Ưng có chút lãnh đạm.
Ông già này sẽ không phải là có ý gì với An Thải Trí, muốn thừa dịp vụ này để tiện làm gì đó đi?
Nghĩ đến điều có thể này, hắn lại như có lửa đốt lớn…
Không được, hắn không được tức giận, ngàn vạn lần không thể!
Ngay trong trường hợp này mà rơi lệ thì thật buồn cười, Shakespeare cũng đã từng nói qua, người phẫn nộ, thường tồn tại nhiều sơ hở, hắn không thể ở trước mặt mục tiêu hắn muốn hợp tác lộ ra sơ hở gì được.
Hắn rất nhanh đã rời khỏi khu nghỉ ngơi, con ngựa yêu quý “hoàng đế” đã chờ hắn rồi.
Đây cũng không thể coi là trùng hợp được, Mặc Lâm là câu lạc bộ cỡi ngựa cao cấp nhất của bắc Đài Loan, ngựa của hắn và An Thải Trí không hẹn mà cùng gửi nuôi ở trong này cũng là việc cực kỳ tự nhiên.
Hắn bắt đầu khống chế “hoàng đế” chạy nhanh, ánh mắt lại đuổi theo An Thải Trí ở phía trước không xa.
Ngựa của nàng có kỹ năng cực kỳ tao nhã, đây là kết quả của việc luyện tập lâu dài.
Nếu như không phải là cùng nàng thi đấu thể thao, mà là cùng nàng cưỡi một con ngựa thì sao đây?
Hắn cho tới bây giờ không hề nghĩ muốn cùng nữ nhân ngồi cùng con ngựa, tuy rằng có thể khai triển uy phong, nhưng hắn cảm giác nữ nhân vướng chân vướng tay, còn nữa hắn cũng luyến tiếc nhường cho người thứ hai ngồi lên lưng con hoàng đế này.
Nếu như là An Thải Trí thì sao đây?
Nghĩ đến bộ dáng nàng ngồi ở bên cạnh đài phun nước…
Hắn cũng không bài xích nàng cùng cưỡi, kỳ thật ngựa của nàng cũng có phong nhã uy phong, hay là bọn hắn có thể cùng nhau cưỡi con ngựa của nàng… Ông trời!
Đây là tình huống gì vậy?
Hắn chứng kiến An Thải Trí lập tức rơi xuống ngựa!
Hắn nháy mắt từ trong ảo tưởng đã trở lại với sự thật.
Hắn lấy roi ra thúc ngựa hương vào nơi mà An Thải Trí đã bị ngã xuông, dùng một tốc độ nhanh nhất xoay người xuống ngựa, nâng nàng đang trong tình trạng sợ hãi quá độ dậy.
“An tổng tài!” Hắn đem nàng đang mềm nhũn ôm vào trong ngực, đôi mắt nàng như hoa dung thất sắc đóng lại (miu: chỉ khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt vì sợ hãi), nửa bên má dính chút đất.
Nàng muốn mở miệng, nhưng lại chỉ ngập ngừng ra mấy câu không âm.
Vừa rồi nàng thật sự bị hù sợ rồi, “tước gia” vì sao lại là một con ngựa lỗ mãng như vậy, một chút đầu mối nàng cũng không có.
Đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, cảm giác thương tiếc đột nhiên nảy lên, hắn ôn nhu an ủi: “Đừng sợ, chắc chỉ là vết thương nhẹ thôi, tôi ôm em đến phòng bệnh.”
Nàng đau vô cùng, đầu óc trống rỗng, căn bản nói không ra lời.
Hắn ôm lấy nàng đang không thể nhúc nhích, đã gặp được một mặt nữ tính của nàng rồi.
Hắn không thích dáng vẻ giả tạo như thế này của nữ nhân, chỉ có một chút đau thôi đã làm một bộ dạng sắp chết, làm cho hắn thật phản cảm.
Nhưng mà hiện tại, hắn đối với An Thải Trí một chút cũng không chán ghét.
Nàng từ trên ngựa ngã xuống, có thể là do chính con ngựa nàng huấn luyện, đổi lại là nữ nhân khác, có thể đã sớm hôn mê rồi… Sự hâm mộ của hắn đối với nàng vô hình trung lại tăng thêm nhiều.
“Cảm ơn anh… Niếp tổng tài…”
Cho đến khi đi đến cửa phòng bệnh, An Thải Trí mới gật mình rồi mới phun ra mấy chữ này.
“Đừng có nói chuyện nữa.” Chưa bao giờ có một khắc nào giống như bây giờ, hắn cảm giác được mình có một nữ nhân mà cho mình cảm giác quan trọng như vây. “Em có thể có bị thương tích đến xương sường, để bác sĩ kiểm tra trước đi.”
Nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, tùy ý hắn ôm nàng nằm trên giường bệnh.
“An tiểu thư bị thương sao?’
Bốn gã y sĩ chuyên nghiệp và cả nhân viên chăm sóc vây quanh nàng, lập tức làm một đợt kiếm tra cho nàng.
Hắn một mực đứng bên cạnh nàng cùng làm các hạng mục kiểm tra, khi hắn phát hiện ra ánh mắt của nàng luôn luôn theo bản năng mà tìm ra nơi của hắn thì tim của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, tầm mắt cũng vô pháp mà rời đi đôi mắt của nàng.
“An tiểu thư chỉ bị vết thương nhẹ, theo chuẩn đoán bước đầu không có hiện tượng chấn động não, bất quá hai ba ngày này cần đặc biệt chú ý.
Trải qua chữa bệnh và giải thích của nhân viên chăm sóc, hắn yên tâm.
“Phiền Niếp tổng tài thay tôi thông báo cho thư ký của tôi tới đón tôi.” Nàng cực kỳ mệt mỏi, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi một lát.
Hắn muốn nói lại thôi nhìn nàng một lúc, vẫn là nuốt trở về lời muốn nói. “Được.”
Không bằng để tôi đưa em trở về… Những lời này, hắn có chút ảo não mà không nói ra miệng.
An Thải Trí vẫn như cũ từ từ nhắm hai mắt lại, mà hắn thì chau mày thật sâu, trầm tư vì một vấn đề khác.
Lão nhị đều là làm sao để hẹn được nữ nhân đây?
Trời ạ, vì sao hắn cảm thấy được mở miệng hẹn nàng lại khó khăn như vậy?
~~~^_____^~~~~
Trong phòng của tổng tài tập đoàn An Thị, An Thải Trí ngồi ở phía sau bàn công tác màu xám bạc, cố gắng tập trung tinh thần nhìn Tô Gia lần thứ hai trình lên dự án thiết kế.
Nhìn lão bà cổ hủ kia cuối cùng cũng thông suốt, không hề viết một cái gì động trời để cho nàng xem, xem ra nàng không cần phải bức người ta về hưu rồi.
“Tổng tài, cà phê của ngài đây.” Lý Tư tuấn mỹ bưng cà phê nóng tiến vào, ngay cả tư thế bưng cốc cà phê nóng cũng đều cực kỳ tuyệt đẹp.
Nhưng mà hắn biết, đối với cấp trên của hắn mà nói, hẳn là vô tình như những người khác.
Một nữ nhân xinh đẹp và tài giỏi như thế này, rốt cục đã bị tổn thương như thế nào, mới có thể đối với tình yêu tuyệt tình như vậy?
Hắn thích người lãnh đạo trực tiếp này, bởi vì hắn hiểu biết nàng cực kỳ sâu, hắn biết nàng là một nữ nhan đáng yêu, nhưng mà nàng không có gặp được một người đối xử tốt, bởi vậy hắn sẽ không buông bỏ.
Thầm mến cùng chờ đợi cũng là một loại xinh đẹp, hắn tin chắc chắn về điểm này.
“Cà phê ngày hôm nay đặc biệt dễ uống nha.” An Thải Trí khoái trá uống ngay vài ngụm, ý cười hơi mỏng bốc lên rồi ở ngay tại bên môi, xem ra giống như ánh sáng chói mắt.
Lý Tư mỉm cười: “Xem ra Tô quản lí đối với ngài đã đầu hàng rồi.”
Hắn phi thường hiểu được, chỉ cần công tác không thuận lợi thì vẻ đẹp của thủ trưởng hắn liền sẽ có vẻ rất buồn bực.
Cũng có thể chứng minh được, khi mà nàng có sự tươi cười thì nhất định là do nàng công tác cực hài lòng gây ra.
An Thải Trí từ chối cho ý kiến gợi lên một nụ cười: “An bài một ít thời gian, tôi đi đến Las Vegass xem qua một chút, lần này anh đi theo tôi.”
Tập đoàn An Thị ở tại Las Vegas đã được bố trí vượt qua hai năm rồi, trải qua một phen khó khăn, thật vất vả cuối cùng khách sạn cũng sắp hoàn thành, nàng dù sao cũng là tổng tài của nơi này, sao lại có thể không mời nàng qua nơi này để cho bọn thuộc hạ nhìn thấy rõ chân diện mục của nàng đây?
“Đúng vậy, tổng tài.” Hắn chân thành hy vọng mời nàng tớilas Vegas thì có thể cuốn hút được hơi thở ở địa phương phóng túng này, mời nàng làm tâm của cuộc sống tuổi trẻ.
“Nơi này liền giao cho anh đi.” Nàng đặt chén cà phê đã uống xong xuống, vẻ mặt khoái trá. “Tôi muốn đi ra ngoài, đại khái chắc một giờ sau sẽ về.”
Hắn cũng không hỏi cái gì nhiều, có thể làm cho thủ trưởng xinh đẹp buông công việc xuống, chỉ có một người ── Đồng Đồng.
Nàng ngay cả ngày chủ nhật bị ngã ngựa cũng chưa hề nghỉ ngơi, một tuần cứ theo lẽ thường mà đi lên như vậy, nhưng mà nàng lại cực kỳ để ý đến cảm xúc của Đồng Đồng, chỉ cần là bất cứ chuyện gì liên quan đến Đồng Đồng, nàng cơ hồ là mang theo một tâm tình ấm áp đi làm.
“Ngày mai là sinh nhật Đồng Đồng, tôi phải đi mua cho nàng một con búp bê xinh xắn.”
Như là nói cho Lý Tư nghe, cũng giống như là nói cho chính mình nghe, nàng mỉm cười cầm lấy cái túi xách, nhanh nhẹn ra khỏi văn phòng.
An Thải Trí mê muội nhìn lên những con búp bê được tạo hình rực rỡ muôn màu.
Nàng giương nhẹ ánh mắt lên, không thể tưởng tượng nổi là đã phát ra lời cảm thán gì.
Hắc hắc, nhiều chúng loại như vậy, thật không biết nên chọn cái nào thì Đồng Đồng mới thích đây?
“Tiểu thư, phiền toái người, tôi muốn cái con búp bê này.”
Cuối cùng, nàng cũng chỉ vào con công chúa được tạo hình với phấn hồng, rồi đợi tiểu thư trong quầy tính tiền.
Một con búp bê xinh đẹp rậm rạp rối bù như vậy hẳn là đứa trẻ nào cũng sẽ thích a? Nàng còn dang tính mua một cái bánh ngọt ba tầng ở tâm hình ô mai để làm cho Đồng Đồng vui, vì đứa nhỏ đáng yêu kia cực kỳ thích ô mai a.
“Lão công, anh xem con búp bê này, thật đáng yêu nha.”
Một giọng nữ ôn nhu truyền vào trong tai của An Thải Trí.
Cả người nàng chấn động.
Đó là thanh âm mà cả đời này nàng cũng sẽ không quên.
Một người đã từng cùng nàng thức đêm ôm chăn tâm sự, đã từng cùng nàng dính một chỗ cả ngày, từng thân nhau đến mức kết bái làm chị em ── Trương Kỳ Kinh.
Thanh âm của nàng một chút cũng không thay đổi…
An Thải Trí lấy lại bình tĩnh, tim nàng đập nhanh như bay, nhịn không được tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó.
Giờ làm việc nên quầy đồ chơi, khách cũng không có nhiều người, nàng đã dễ dàng tìm được người nàng muốn tìm.
Đó là hai người.
Nàng nhìn thấy Ngôn Kỳ Hiên cùng với Trương Kỳ Kinh vẫn tuấn mỹ như xưa, kẻ đi sau bụng to, mặc dù là phụ nữ có thai mập mạp, nhưng khuôn mặt xinh đẹp thì phụ nữ có thai cũng sáng ngời động lòng người.
Lòng của nàng giống như đã bị rút hết rồi.
Trương Kỳ Kinh mang thai, Ngôn Kỳ Hiên cẩn thân ôn nhu che chở cho nàng, hai người thân mật thì thầm, thao luận giữa một đám đồ chơi đáng yêu.
Chứng kiến bộ dáng hạn phúc của bọn hắn, nàng có chút chật vật xoay người.
“Cảm ơn, hoan nghênh quý khách ghé thăm lần sau!” Tiểu thư ở quần bán hàng đem hộp đồ chơi đưa cho nàng, còn nàng ký tên vào trên thẻ tín dụng.
Cầm lấy cái hộp, nàng chật hẹp xoay người thoát khỏi hiện trường.
Nàng sợ bọn họ sẽ gặp nàng, sợ bọn họ hạnh phúc gặp bộ dạng cô đơn chiếc bóng của nàng sẽ tỏ ra đáng thương.
Nàng bước nhanh ra khỏi cửa hàng đã mua rồi đi khỏi, đi tới bãi đỗ xe, cước bộ của nàng đi nhanh, như muốn vùng vẫy thoát khỏi cái gfi đó, cho đến khi nàng ngồi vào trong xe, khởi động động cơ, lúc này nàng mới lấy hai tay mệt mỏi không chịu nổi che hai gò má. Rốt cục nhịn không được nước mắt tuôn trào như suối.
Đây nguyên là hạnh phúc của nàng, hạnh phúc thuộc về nàng mà!
Trong sự bi thương, trong đầu nàng xẹt qua tác phẩm “Ngụy nhĩ lôn” (miu: ta ko biết tác phẩm này T_____T nguyên văn: 魏尔仑, ta để hán việt)
Mưa ở dưới bến tàu, giống như giọt nước mắt trong lòng ta.
Bi thương rót vào trong lòng người như thế là cái gì?
Bởi vậy, bi thương thật sự là khó có thể chịu được.
Không có yêu, cũng không có hận,
Lòng vẫn bi thương như cũ vậy.
Đúng a, sớm đã không thương hắn, từ lâu không còn oán hận hắn, nhưng mà lòng của nàng vẫn bi thương như cũ vậy!
Ngày có được đồng thời cả tình yêu lẫn tình bạn, sẽ không quay trở lại nữa, tiếp tục không quay trở lại.