Xiềng Xích Bên Người

Chương 1: Truyền thuyết hoang đường

Thành phố Nam phồn hoa nhất đất nước. Là nơi những ánh đèn neon không bao giờ tắt, rực rỡ và nhộn nhịp cả ngày lẫn đêm. Trong nhịp sống tất bật, không ai ngờ rằng ẩn sâu trong lòng đô thị phồn hoa này là những bí ẩn tưởng chừng đã bị lãng quên. Một trong số đó là câu chuyện truyền thuyết về "Vảy bạch long trong ảo cảnh" – câu chuyện được truyền miệng qua bao thế hệ học sinh tại ngôi trường cấp ba danh tiếng nhất thành phố.

Đám học sinh đồn nhau rằng, dưới đám rễ cây chằn chịt cắm sâu dưới lòng đất, xuyên qua cổng địa ngục bén rễ trên linh hồn Bạch Long ngàn tuổi. Chỉ cần đêm trăng rằm khắc máu lên thân cây, đặt niềm tin mãnh liệt và cầu nguyện điều ước sẽ thành hiện thực. Nhưng không có gì miễn phí. Cái giá phải trả hiển nhiên là tinh hồn – thứ ràng buộc giữa linh hồn và xá© ŧᏂịŧ của con người.

Đêm ấy, Lương Khất đứng cô độc giữa sân trường rộng lớn. Dưới gốc phượng già cằn cỗi, xác lá rụng đầy dưới chân. Trong không gian đặc quánh, tĩnh lặng đến mức anh có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình. Trong ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng treo trên bầu trời bị phủ đầy mây đen, một bóng trắng mờ mờ hiện lên phía trước. Đó là ông lão mặc áo dài trắng, nhưng không phải sắc trắng thuần khiết mà là trắng nhợt nhạt tựa sương khói. Gương mặt lão già nua đến nỗi từng nếp nhăn như khắc lên đó dòng chảy miệt mài của thời gian.

“Cậu cứ gọi ta là Bạch Y.” Lão nói, giọng khàn đặc vọng vào không gian như một điệu ca u ám.

"Chàng trai trẻ, ước nguyện của cậu là gì?"

Lương Khất chợt nhận ra lớp sương xung quanh ngày càng dày đặc, mùi hăng nồng của không khí lạnh khiến anh phải hít thở gấp gáp. Nhưng đôi mắt sắc lạnh của anh không chút lung lay. Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt cả thời gian dài đến mức bản thân anh luôn cho rằng đây là việc hoang đường nhất anh từng làm. Khắc dấu máu lên cây phượng già dưới ánh trăng, nguyện tinh hồn sa vào vũng lầy tội lỗi và hoang đường chỉ đổi lấy một nguyện vọng duy nhất.

“Tôi muốn... tôi muốn thi đỗ Đại học. Với điểm số cao nhất.” Giọng anh trầm thấp, nhưng từng từ đều sắc bén, mang đầy quyết tâm.

Bạch Y cười khẽ, nụ cười gợn sóng trên khuôn mặt hốc hác. Lão mở lòng bàn tay, trong đó là một chiếc bình thủy ngọc nhạt nhòa ánh sáng bạc. Ánh sáng ấy kỳ lạ đến mức nó không soi rõ bóng tối, mà như làm bóng đêm thêm sâu thẳm. “Chàng trai trẻ, cậu sẽ không hối hận chứ?”

Chiếc vảy bạc bên trong bình phát sáng lạ thường khi chạm vào tay Lương Khất. Ngay lập tức, một cảm giác nhói buốt xuyên qua cánh tay anh, như hàng ngàn cây kim đâm sâu vào từng dây thần kinh. Anh khuỵu xuống, nhưng không rêи ɾỉ, chỉ nắm chặt lấy vạt áo, để mặc cơn đau như lấn át mọi cảm giác.

"Sẽ không..."

Khi ánh sáng từ chiếc bình tan biến, trên cổ tay anh hiện lên dấu vảy rồng bạc lóe lên trong tích tắc rồi chìm vào làn da, để lại cảm giác nặng trĩu trong lòng ngực.

"Khế ước đã thành lập."

Một câu nói đã xong, khung cảnh xung quanh lão Bạch Y dần tan biến, hòa vào trong sương mù mờ ảo rồi biến mất.

Lương Khất giật mình tỉnh dậy trong phòng ngủ quen thuộc, mồ hôi túa ra như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Nhưng dấu vảy rồng trên cổ tay anh vẫn thoáng hiện, chứng minh rằng mọi thứ không chỉ là mơ. Quyết tâm thi đỗ vẫn cháy bỏng, nhưng từ đêm đó, anh bắt đầu bị cuốn vào một vòng xoáy huyền ảo đáng sợ. Mỗi đêm anh mơ thấy mình bị truy đuổi bởi những bóng đen vô hình, những sợi tơ khí đen khổng lồ với đôi mắt đỏ rực quấn siết lấy cơ thể như muốn moi tim anh. Bên tai tiếng thì thầm của ảo cảnh vang vọng: “Tinh hồn ngươi thuộc về ta.” Anh tỉnh dậy với cảm giác như một phần cơ thể mình đã bị rút cạn.

Mùa thi cử năm nay trở thành cơn ác mộng của các học sinh khi điểm đầu vào của những trường đại học danh tiếng bị đẩy lên ngưỡng kỷ lục. Chính phủ đã mạnh tay cải cách giáo dục, cắt giảm chỉ tiêu tuyển sinh để nâng cao chất lượng. Gian lận gần như là điều bất khả thi, bởi hình phạt cấm thi đến ba năm khiến ngay cả những phụ huynh quyền lực nhất cũng e dè. Áp lực đè nặng, khiến từng học sinh lao vào cuộc đua học hành khắc nghiệt, như những con thiêu thân hướng về ánh sáng hư ảo của tương lai.

Ở nhà họ Lương – một gia đình giàu có và quyền thế bậc nhất thành phố, áp lực đấy được nhân lên gấp bội. Lương Hà, chủ gia đình, có xuất thân từ thế hệ kinh doanh phát đạt nhưng lại mang chấp niệm sâu sắc về bằng cấp chính quy. Ông không ngừng ám ảnh bởi việc mình chưa từng đỗ đại học, một nỗi hổ thẹn mà ông hy vọng hai cậu con trai sẽ xóa đi. Từ nhỏ, hai anh em nhà họ Lương đã được thuê gia sư hàng đầu, bị ép vào những kỷ luật thép trong học tập, mỗi người đều được kỳ vọng là niềm tự hào của dòng họ.