Bụi Hồng Trần

Chương 37

Dưới cửa nhà hàng, cô dâu chú rể sáng nhất Vịnh Bắc Bộ đang bước vào trong để tiến vào lễ đường. Cái An cũng nhắn cho tôi một tin

“ Vào đi mày, tao bảo con Thuý ở ngoài đó chờ rồi.”

Tôi gật đầu, lay lay tay Kiệt rồi nói:

– Anh ơi, cái An bảo vào được rồi.

Kiệt gật đầu, mở cửa bước ra, lúc này tôi run đến nỗi tưởng chân đi không nổi. Anh ta thấy vậy thì kéo tay tôi khoác vào tay anh ta rồi nói:

– Mạnh mẽ lên chứ, hãy nghĩ đến việc nó hại con cô mất, nghĩ đến việc nó ngủ với chồng cô ngay trong nhà cô, nghĩ đến việc nó sống cùng cô bao nhiêu năm mà lại căm ghét, đố kỵ với cô, nghĩ đến việc nó cùng gia đình nhà chồng cô khiến nhà cô khuynh gia bại sản.

Tôi nghe anh ta nói vậy, lòng quyết tâm lại trỗi dậy ngẩng cao đầu bước vào trong, lúc đi qua cánh cửa tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Bên trong khách mời đông lắm, mấy người trước kia đám cưới tôi có nhận ra tôi, có tiếng xì xào, có người chỉ trỏ. Tôi không quan tâm, nhìn lên lễ đường. Con My đứng trên đó, cười tươi rói để lộ cả hàm răng trắng đều. Bên cạnh là Tùng và ông bà Phương Hướng cùng một đôi vợ chồng mà theo cái An thì con My thuê để làm cô chú thay cho ba mẹ đang bên nước ngoài.

Tôi bám chặt lấy tay Kiệt, cũng mỉm cười nhìn chằm chằm lên phía trên, đột nhiên, ánh mắt con My chạm vào mắt tôi. Nó chợt tắt ngấm nụ cười, trợn tròn mắt. Phải rồi, một tuần nay bà không tìm mày là để mày tin rằng bà tha cho mày đó con đĩ ạ. Tôi cười cười, mặt vênh lên, thế nhưng rất nhanh chóng nó lấy lại bình thản, nắm chặt lấy tay Tùng.

Phía bên trên MC đang bắt đầu nói:

“ Vâng, kính thưa bà con cô bác gần xa….”

Thế nhưng khi anh ta chưa nói hết câu, đột nhiên Mic bị hỏng, lạ lùng chưa, nhà giàu gì mà sơ suất quá vậy, cái mic cũng hỏng. Lúc này mặt con My cũng hơi tái đi, chắc nó đang nghĩ “ tại sao con Mai đúng kia, cái quái gì đang xảy ra vậy, sao mic lại hỏng” trông kìa…cái thái độ của nó thể hiện hết ra ngoài rồi.

Người Mc bước xuống dưới, sửa lại Mic, trên màn hình máy chiếu đang chiếu ảnh cưới của cái My và Tùng đột nhiên tắt phụt. Nhưng rất nhanh chóng lại sáng lên và thay vào đó là bức ảnh cứoi của tôi và Tùng. Bên dưới có mấy người nhìn về hướng tôi. Ông bà Phương Hướng và con My quay lên đột nhiên sững người. Bức ảnh đó nằm im được ba giây thì đến bức ảnh chụp tôi, con My và ba mẹ nuôi tôi khi đi chơi ở Hạ Long.

Hình như có mấy người lờ mờ đoán được ra, bên dưới tiếng xì xầm mỗi lúc một nhiều. Bà Phương hơi rít lên với gã Mc, Tôi không nghe được, bởi tiếng ồn quá lớn. Nhìn quanh tự dưng không thấy cái An đâu nữa, trên màn hình lại chiếu đến cuốn sổ hộ khẩu gia đình tôi. Từng trang lật qua…

“ Nguyễn Minh Hiếu”

“ Phạm Thị Thuận”

“ Nguyễn Phương Mai”

“ Nguyễn Hà My”

Sau đó là hình chụp chứng minh thư của tôi và con My…

Có người đứng gần tôi hình như đã kịp hiểu liền nói với người bên cạnh:

– Vợ mới của chú rể là em gái của vợ cũ chú rể sao?

– Ừ ừ, hình như thế.

Mẹ chồng cũ của tôi hình như không giữ được bình tĩnh, bà ta bước xuống dưới tắt phụt cái máy tính rồi bước lên nói:

– Xin lỗi mọi người…chúng tôi có chút sự cố…

Cái giọng bà ta run lắm, bà ta vừa lên tôi cũng thấy cái An từ đâu đó bước lên, nó đeo một cái mặt nạ, cầm một cái Mic vàng dõng dạc nói:

– Xin chào mọi người, mọi người xem hình ảnh vừa rồi chắc cũng đoán ra. Vâng…cô dâu bên cạnh chú rể đây chính là em gái của vợ cũ chú rể. Cô em gái này nhân lúc chị gái bầu bí đã quyến rũ chú rể và để giờ đúng đây.

Con My bên cạnh, trợn tròn mắt giật lấy Mic từ cái An rồi gào lên:

– Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu sao cho người không mời vào đây thế?

Tôi với Kiệt bước lên trên để nghe rõ hơn, cái An thấy vậy thì tát một phát thẳng vào mặt con My rồi giằng lại Mic nói:

– Đến giờ mày vẫn cãi sao My? Bật máy chiếu lên.

Chiếc máy chiếu đang tắt liền được bật sáng, trên màn hình, có rất nhiều ảnh của tôi và con My. Bà Phương định nói gì đó đã bị cái An rít vào tai, rồi lôi xềnh xệch xuống dưới. Tùng với con My đứng bên cạnh sững sờ nhìn lên máy chiếu…

Đống ảnh đã chiếu hết, đến lượt hồ sơ phá thai của con My. Chú rể nhìn cô dâu, cô dâu nhìn lại lắc đầu. Chưa hết đâu, xem kìa…thai lưu nữa kìa My ơi, tiếng bác sĩ trong clip cất lên mồn một:

– Có thể do trước kia cô nạo phá thai quá nhiều lần nên mới dẫn đến lưu thai. Cô về ăn uống tẩm bổ theo đơn…

Lúc này đám cưới bắt đầu trở lên lộn xộn. Đột nhiên tôi thấy bà Phương đi xuống, hai tay bà ta vẫn run rẩy cầm Mic nói:

– Xin lỗi mọi người, đám cưới có chút sự cố, mọi người thông cảm…bữa tiệc không diễn ra nữa…xin lỗi…xin mọi người về cho.

Khi nói ra câu đấy, tôi biết bà ta đang nhịn nhục lắm, đám người eben dưới bắt đầu tản ra rồi đi về. Còn một số ít hiếu kỳ thì đứng lại xem. Bà Phương không còn cách nào khác, đành bước xuống, cúi đầu xin lỗi và mời từng người ra ngoài. Đến khi trong phòng chỉ còn mấy người bà ta liền lao thẳng lên sân khấu túm tóc con My rồi tru tréo:

– Con đĩ này…sao mày có thể làm như thế, sao mày có thể làm như vậy?

Tôi không cần đoán cũng biết cái An vừa cho bà ta xem clip con My quyến rũ ông Hướng. Chẳng hiểu sao tự dưng tôi cười tủm tỉm, trước kia bà ta nói con My và tôi không cùng huyết thống gì, nó có ngủ với chồng tôi cũng chả sao. Giờ tôi có thể dõng dạc nói, con My và bà Phương cũng chẳng cùng huyết thống gì, nó có ngủ với chồng bà ta cũng đâu có sao. Tôi còn hiền chán khi ngăn không cho cái An chiếu hẳn clip đó lên trên. Bên người vẫn có một vài người đứng ngoài cửa nán lại xem. Lúc này tôi mới bình thản bước lên trên rồi nói:

– Bà Phương, nghe nói bà quý đứa con dâu này lắm mà sao tự dưng lại đánh nó.

Con My nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết bị đánh đến khi thấy tôi thì gào lên:

– Chị Mai, chị bịa đặt cái gì vậy?

Bà Phương không để ý đến tôi lào vào con My tát một cái nữa rồi nói:

– Bịa cái thằng cha mày, con đĩ này…cả ông nữa…sao ông có thể làm trò bại hoại gia phong như vậy. Ông ngủ với ai tôi cũng chấp nhận…nhưng nó là con dâu đấy.

Ông Hướng lúc này đâu thể nói gì hơn ngoài cúi đầu, con My thì lắp bắp hỏi lại:

– Mẹ…ngủ…ngủ với ai cơ?

– Mày ngậm mồm ngay con đĩ.

Bên ngoài, cái Thuý đang bước vào, phía sau ba mẹ nuôi tôi và mẹ ruột con My cũng đi vội vã lên trên.

Bà Hiên đi về hướng con My khóc lóc nói:

– My…sao con lại làm ra những chuyện này….

Con My bị mụ Phương đánh bật máu môi, nhìn bà Hiên gào lên:

– Bà đéo phải mẹ tôi, ba mẹ tôi ở bên nước ngoài, ba mẹ tôi giàu có chứ không phải bà.

Tôi nhìn bà Hiên, chua xót rít lên:

– My, đến giờ phút này mày vẫn chưa tỉnh ngộ à? Đến mẹ mày mày cũng không chịu nhận sao?

– Bà ta không phải mẹ tôi.

Vừa nói nó vừa hất tay bà Hiên rồi nghiến răng ken két lao vào túm tóc tôi rồi nói:

– Tất cả là do chị, chị bịa đặt ra…chị muốn phá đám cưới của tôi và anh Tùng, mẹ ơi…mẹ Phương ơi con bị chị ta hại, con không hề phá thai…con không hề ngủ với ba…con xin mẹ…

– Xin này…xin này…

Bà Phương không giữ nổi bình tĩnh cứ tát liên hồi vào mặt nó, càng lúc sân khấu càng lộn xộn. Con My quỳ xuống dưới, bám lấy chân bà Phương rồi nói:

– Mẹ…con thật sự bị lừa…

– Mày vẫn cãi được sao My? Bằng chứng rõ mồn một thế này mà mày còn cãi, bảo sao mấy dạo này mày không nghén nữa. Con đĩ này, tao đâu có ngu…sao mày dám làm như vậy?

– Không phải đâu mẹ…chị ta bịa chuyện.

Bà Phương thấy vậy cầm đống giấy tờ ném vào mặt nó rồi rít lên:

– Dấu đỏ, mực đen thế này mày còn cãi, video phát trực tiếp mà mày vẫn dám cãi sao? Con đĩ tao phải gϊếŧ mày.

– Mẹ ơi con oan thật mà…mẹ tin con đi. Anh Tùng…em xin anh, tin em đi, em bị oan. Con xin mẹ, đừng tin lời chị ta, con thực sự bị oan

– Oan? Mày cướp chồng chị gái, mày hại nó bị hư thai mà mày vẫn dám nói mày oan?

Tiếng ba Hiếu cất lên đầy giận dũ, còn Tùng vẫn im lặng nói rồi ba đi về hướng bà Phương từ tốn nói:

– Chị không cần đánh nó, cứ buông tay nó ra…chị với nó khác gì nhau đâu mà đánh?

– Ông nói cái gì?

– Thôi chị ạ…lúc con trai chị ngủ với con My, chị đã nói những gì với con Mai? Chị nhớ lại xem, giờ chị còn đánh nó sao? Chị với nó đều khốn nạn như nhau cả thôi. Còn mày (ba chỉ vào mặt con My) nuôi mày bao nhiêu năm để rồi giờ mày thất đức như vậy là lỗi của tao. Tao không ra gì mới nuôi phải một con súc sinh như mày…

Bà Phương nghe vậy thì dựa lưng vào tường khóc lóc, sau đó lao về phía ông Hướng chửi rủa. Con My thì bỗng dưng trợn mắt gào lên:

– Ba nói tôi là con súc sinh? Phải rồi trong mắt ba tôi có bao giờ được như chị ta đâu? Ba lúc nào cũng chửi mắng tôi, nghiêm khắc với tôi, còn với chị ta thì sao. Dù chị ta có sai cái gì, hư hỏng cái gì ba cũng bênh…

– Vì sao tao nghiêm khắc với mày, vì từ nhỏ mày đã ganh ghét đố kỵ với nó, mày làm cái gì cũng đổ lỗi cho nó, nó đều đứng ra nhận thay mày. Bản tính ích kỷ của mày tao nhận ra từ nhỏ. Nhưng tao vẫn nghĩ lớn rồi mày sẽ thay đổi…thật không ngờ mày làm ra những trò này.

Phía bên kia, cái Thuý đang nói với bà Phương về ba mẹ ruột con My. Bà ta càng tức giận, lao vào đòi gϊếŧ, ông Hương với Tùng phải giữ chặt mãi. Con My lúc này cũng như con thú, nhìn bà Phương gào lên:

– Sao bà phải tức giận với tôi, bà thì tốt đẹp lắm, thằng chồng bà cũng tốt đẹp lắm đấy.

Tôi biết lúc này con My đã cùn lên, nó biết mình không còn gì để mất nữa lên hai mắt long sòng sọc nhìn một vòng chung quanh rồi cười sằng sặc, sau đó chỉ tay vào mặt bà Hiên nói:

– Bà là mẹ tôi sao? Là mẹ tôi nuôi tôi được ngày nào chưa? Lúc bà giàu có thì bà bỏ mặc tôi, giờ nghèo khó lại tìm đến tôi sao, cả đời này tôi hận nhất là bà. Nếu như không vì bà…tôi đã không phải sống cùng con chị giả tạo, tôi sẽ không thành ra thế này. Bà xem lại mình đi, nghèn hèn thế rồi đòi tìm tôi để tôi phải hầu hạ sao, mơ đi.

Tôi không tin nổi vào tai mình, con đĩ này sao có thể mở mồm ra nói với mẹ ruột mình như vậy? Không có công dưỡng dục cũng có công sinh thành, huống hồ khi ấy bà Hiên đã không bỏ nó mà còn mang đến cho ba mẹ nuôi nuôi, lâu lâu vẫn chu cấp tiền. Bà Hiên nhìn nó…bỗng dưng khuỵ xuống lẩm bẩm:

– Sao tao lại đẻ ra cái thứ mất dạy như mày…biết thế lúc đấy tao phá mày đi có phải hơn không…

– Bà nghĩ đẻ được tôi ra thì có quyền bắt tôi phải phụng dưỡng bà sao? Ha ha ha,

Con này càng nói càng thấy điên rồ, tôi liền lao vào vả cho nó một cái rồi nói:

– Con mất dạy, mày dám ăn nói như vậy với mẹ mày sao?

– Ha ha ha…chị lại bắt đầu giở giọng đạo đức giả ra với tôi à, tôi hận bà ta nhất, thì tôi hận chị đặc biệt. Tôi hận bà ta một, tôi hận chị cả trăm ngàn lần. Tôi hận cả ông bà…tất cả đều không ra gì…ha ha ha.

Nó nói đến đâu, cười đến đấy rồi chỉ vào mặt bà Phương:

– Kể cả bà, bà cũng đéo ra gì. Bà nghĩ tôi muốn làm dâu gia đình tởm lợm của bà sao? Không! Vì tôi hận chị ta nên tôi mới làm như vậy…vì tôi hận chị ta thôi. Tôi cùng từng yêu con trai bà, nhưng kể từ khi anh ta tát tôi…thì tình cảm đó đã chết. Phải rồi, mà đứa con trong bụng tôi dù đã chết lưu cũng không phải con của con trai bà đâu. Ha ha ha, nó bị tϊиɧ ŧяùиɠ yếu, bà nghĩ dễ có thai vậy sao? Hôm trước tôi đi đưa nó đi khám, tϊиɧ ŧяùиɠ của nó còn tệ hơn cả trước cơ…ha ha ha….nó đâu dám nói, bởi vì nó vẫn đang nghĩ nó may mắn khi tôi có bầu, nó vẫn đang nghĩ đó là kỳ tích…nhưng không! Thằng con bà có kỳ tích với con Mai thôi. Thật tiếc…đứa con đó đã bị chết! Phải rồi, giờ tôi cũng chẳng còn gì, tôi cũng chẳng còn gì, các người hả hê chưa.

Bà Phương nghe xong…hất tay ông Hướng ra lao về phía con My, nhưng con My nhanh như cắt chạy ra ngoài.

Tôi nhắm nghiền mắt, đỡ bà Hiên dậy, con đĩ ngu xuẩn kia không hề biết hôm nay bà Hiên đến để bảo nó về, vì em trai nó đã vực dậy được công ty. Có lẽ…bà Hiên cũng không còn cần một đứa con gái mất dạy thế này nữa rồi. Ba Hiếu thì đỏ hoe mắt, thở dài kéo tay mẹ Thuận rồi nói:

– Mai…về thôi.

Tôi gật đầu, đưa ba mẹ ra xe của cái Thuý, cái An thì chở tôi về chung cư. Lúc này tôi mới để ý không còn thấy Kiệt đâu nữa, cái An vừa lái xe vừa nói:

– Mai, mày còn hiền chán, lẽ ra những clip đó phải tung lên cho thiên hạ thấy, nhưng không sao, như thế này cũng được rồi. Con My cũng chẳng sống nổi với miệng đời xã hội đâu. Giờ coi như nó mất trắng hết, tao chưa thấy con nào ngu xuẩn như nó luôn.

Tôi nhìn ra ngoài trời, tuy có chút hả hê nhưng không hiểu sao vẫn thấy nặng lòng. Cứ nghĩ ít nhất con My cũng hối lỗi, không ngờ nó vẫn còn u mê như vậy. Bỗng dưng tôi có điện thoại, là số của con My. Nó vừa thấy tôi nghe máy đã nói:

– Cuối cùng chị cũng lộ bản chất rồi.

– Tao lộ lâu rồi.

– Ha ha, chị đừng vội đắc ý. Tôi sẽ đi khỏi đát Hà Nội, tôi sẽ không làm phiền chị nữa, cho chị sống vui vẻ những ngày tới. Nhưng chị yên tâm đi, tôi sẽ trở về thành đạt và giàu có để chị biết chị luôn thua tôi. Tôi sẽ cho công ty của chị phá sản

Con này, ở với thằng Tùng lâu ngày, bắt đầu sinh ra ảo tưởng. Nó đang nghĩ giống trong phim sao? Bị cú sốc, bỏ đi một thời gian, quay lại về trả thù. Tôi cười hềnh hệch đáp:

– Tao cũng mong mày thành đạt lắm, bởi mày thành đạt, mày sẽ chẳng rảnh nghĩ đến tao đâu. Mày còn nghĩ đến tao, là mày còn thất bại!

– Chị cứ chờ đấy.

Hình như con này sau đợt thai lưu, đầu óc bắt đầu có vấn đề, bảo sao dạo này tôi cứ thấy nó điên điên khùng khùng.. Mặc mẹ mày! Bà không quan tâm! Đời mày còn gì thất bại hơn việc lúc nào cũng sống trong sự ganh ghét đố kỵ với bà chứ!

Tôi nghĩ vậy, liền khẽ mỉm cười, bên ngoài nắng lên rồi, mùa hạ cũng đến rồi…

———