Bụi Hồng Trần

Chương 35

Về đến nhà cũng gần tám giờ, tôi vội vàng tắm rửa sau đó ra công ty. Sáng nay không có tiết, nên tôi tranh thủ lượn lờ qua công ty một chút cho bận, không rảnh quá lại nghĩ đến chuyện hôm qua xấu hổ không chịu được. Vừa đến công ty đã thấy cái Thuý nói:

– Chị Mai, chị xem này, cửa sổ công ty bị phá vỡ sáng em phải dọn hết cái đống thuỷ tinh rơi ra,

Cái Thuý kéo tôi ra góc cửa sổ rồi nói tiếp:

– Sáng nay em phải dọn dẹp, rồi kiểm tra phương tiện xem có hỏng hóc gì không. May quá không hỏng gì nhưng cửa này vỡ tan phải thay rồi, mà nó còn ném một đống cát đất vào trong nhà,

Tôi nghe cái Thuý nói xong thì tức giận vô cùng, không cần nhìn cũng biết có người cố ý phá tôi. Mà người phá còn ai khác ngoài con My, hôm qua nó tới đây, liếc mắt ngó liên tục, đoạn này lại không có camera chỉ có nó mới biết được.

– Thuý, em gọi người đến lắp luôn cửa, với bảo người ta lắp camera luôn tránh đêm dài lắm mộng, chị biết ai làm rồi.

Cái Thuý gật đầu đáp:

– Em cũng đoán là con My, hôm qua lúc canh cửa em thấy nó cứ quan sát chỗ này ấy.

Chẳng nó thì ai vào đây được, con điên này, càng ngày càng khiến tôi phải ác. Cái Thuý ra ngoài gọi người đến cho sửa lại cửa, tôi thì ra xem lại hoá đơn mấy ngày hôm nay, sau đó nhắn tin cho cái An nói về kế hoạch sắp tới.

Tôi nhất định không thể tha thứ cho con mất dạy kia được.

Buổi tôi hôm ấy, tôi đi học về chuẩn bị nấu cơm thì có tiếng mẹ Lan với ba Phong lạch cạch ngoài cửa.

Vừa nhìn thấy tôi mẹ đã nói:

– Đêm qua ngủ bên nhà cái An hả con? Sáng mấy giờ mới về?

Rõ ràng câu hỏi của mẹ rất bình thường, thế mà chả hiểu sao tôi lại cứ có cảm giác như mẹ biết hết mọi việc. Đúng là có tật giật mình mà, tôi không dám quay lại, mà lấy gạo ra đong rồi đáp:

– Dạ, vâng ạ.

– Con biết, cái An gia cảnh thế nào không?

Nghe mẹ hỏi vậy, tôi ngạc nhiên hỏi lại:

– Sao mẹ hỏi thế?

– Vậy là con không hề biết?

– Con chỉ biết nhà nó có vẻ cũng có điều kiện thôi, anh trai nó là anh Kiệt đó, còn lại con không biết gì.

– Mai! Cả nhà mình nợ anh em nó rất nhiều.

Tôi vừa cắm xong nồi cơm, thấy mẹ nói vậy thì như có điện giật chạy xồng xộc lên nhà hỏi:

– Có chuyện gì thế ba mẹ? Tự dưng mẹ nói gì con không hiểu luôn.

Ba tôi rót một chén trà từ tốn nói:

– Hôm nay ở tập đoàn Hà Anh có cuộc họp cổ đông…ba thấy cái An. Nó đi cùng với bà Hà Anh chủ tịch tập đoàn, lúc đi qua, ba ngạc nhiên lắm vì chưa bao giờ thấy nó xuất hiện ở công ty, đến khi hỏi thì mới biết nó là con gái của bà Hà Anh. Nó cũng được quản lý một chi nhánh công ty con giống hồi ba cho con quản lý trên Hà Nội. hoá ra ngay cả công việc ba làm cũng là nó sắp xếp. Bảo sao, ba lại thấy tờ rơi tìm người dán ngay trên cửa nhà mình, tập đoàn Hà Anh lớn như vậy, ngay cả chân bảo vệ như ba cũng rất nhiều người làm to trong đó chạy vào cho người thân của họ.

Tôi nghe xong, tự dưng lại sững sờ cả người. Tôi chỉ biết nhà cái An có điều kiện, không biết lại giàu có lừng lẫy như vậy. Bảo sao, mụ mẹ chồng cũ của tôi hôm trước bị Kiệt doạ cho chạy mất dép. Nhưng…tôi vẫn rất thắc mắc, rốt cuộc Kiệt và gia đình có vấn đề gì mà anh ta lại trông có vẻ nghèo như vậy. Xe ô tô cũng phải mượn của cái An, còn bình thường chỉ đi con xe máy cà tàng, rồi cả căn phòng trọ chật chội hôm nay.

Càng nghĩ, tôi lại càng thấy mông lung, bảo sao cái An chẳng tiếc mà cho gia đình tôi thuê căn chung cư này với giá rẻ bèo.

Nấu cơm ăn xong, tôi vội vào phòng gọi video cho cái An, nó đang đắp mặt nạ, nằm thư giãn trên giường, thấy vậy tôi liền hỏi:

– Hôm nay ở nhà một mình hả? Anh Tuấn đâu?

– Đi trực rồi, chẳng hiểu sao tao lấy ông ấy, ngày nào cũng trực trực trực, chắc sắp tới phải xin chuyển lên đội kiểm tra thôi. Làm chiến đâu vừa nghèo vừa nguy hiểm.

Tôi nghe xong không để tâm lắm mà hỏi thẳng:

– An, tao có chuyện này muốn hỏi mày được không?

– Hỏi đi.

– Mày…là con của bà Hà Anh à.

– Ừ, ba mày khoe hả?

Nhìn cái vẻ mặt tỉnh bơ của nó, tôi ngạc nhiên hỏi tiếp:

– Sao mày không có gì là sửng sốt thế,

– Sao tao lại phải sửng sốt, đó là sự thật mà.

– Vậy sao trước kia mày giấu tao.

– Giấu cái đầu mày, mày có bao giờ hỏi đâu mà tao nói

Lúc này tôi mới đập đập trán nói:

– Ừ nhỉ, nhưng mà…An này, nhà mày giàu như vậy…

– Mày định nói nhà tao giàu như vậy sao tao chơi với mày chứ gì. Thế nên tao mới méo bao giờ tự dưng đi khoe khoang gia đình tao thế nào đấy. Sợ nhất khiến mày tự ti, trước kia nhà mày giàu có, tao vẫn chơi, chẳng lẽ giờ gia đình mày sa cơ, tao lại không chơi nữa sao. Đó đâu phải tình bạn?

Nghe cái An nói, không hiểu sao sống mũi tôi lại cay xè.

– An! Cảm ơn mày nhé, tao biết công việc của ba mẹ tao là do mày giúp đỡ.

– Con điên, cảm ơn gì, tập đoàn mẹ tao thiếu người thật. Tao thấy ba mẹ mày hiền lành, lại còn biết việc nên mới xin vào, chứ tao cũng chả tin tưởng người khác.

– Nhưng mày không tác động, còn lâu ba mẹ tao mới được vào đó. Thật sự chẳng biết nói gì cảm ơn mày nữa cả.

– Con dở hơi, nói nhiều vãi, tao đã bảo do ba mẹ mày biết việc nên người ta mới nhận rồi. Mày không biết đi làm, ai cũng khen ba mẹ mày chăm chỉ, hiền lành còn nhanh nhẹ biết việc cơ. Kể cả tao giới thiệu, nhưng nếu không tốt thì cũng còn lâu mới được khen như vậy. Mẹ tao còn bảo tiếc cho ba mày, giỏi giang vậy mà…

Cái An nói đến đó thì dừng lại, tôi cũng không đề cập chuyện đó nữa mà hỏi sang chuyện khác:

– Thế anh Kiệt…anh ấy với gia đình mày có vấn đề gì hả? Tao hỏi nếu có vô duyên quá, mày cũng đừng chấp nhé. Tại tao thấy anh ấy thuê phòng ở ngoài, còn đi xe cà tàng, rồi Tết cũng không về nhà.

– Này Mai!

– Tao…tao nói gì sai hả?

– Mày hôm qua ngủ với ông Kiệt hay sao mà biết ông ấy thuê phòng trọ bên ngoài.

Giời ơi, tôi cứ mải mê tìm hiểu mà nói hớ hết ra mọi chuyện, nhưng rồi tôi mau chóng đáp lại:

– À…à không, trước…trước kia thấy con My bảo vậy.

– Gì mà lắp bắp vậy má, mà thôi, chả sao đằng nào mày chẳng làm chị dâu tao.

Không hiểu sao nghe đến đó, rõ ràng miệng chửi cái An rồ, nói sảng mà mặt tôi cứ đỏ bừng cả lên. Cái An thấy tôi im lặng thì nói tiếp:

– Mai…thực ra…mẹ tao từ mặt anh Kiệt mấy năm nay rồi.

– Từ mặt?

Tôi không tin nổi vào tai mình, hỏi lại:

– Từ mặt, sao lại từ mặt.

– Chuyện dài lắm,

Nói rồi cái An dừng lại, thở dài sau đó mới nói:

– Ba tao mất từ rất lâu rồi. Ba tao làm lính cứu hoả, ngày xưa nhà ba tao nghèo lắm, nhưng mẹ tao vẫn yêu và lấy trong khi đó lúc ấy mẹ tao là tiểu thư cành vàng lá ngọc. Nhà ông bà ngoại tao có mỗi mình mẹ nên công ty cũng để lại cho mẹ, nói chung mẹ tao là người phụ nữ rất mạnh mẽ, hiện đại nên mới phát triển công ty nhỏ thành tập đoàn như bây giờ. Ba mẹ tao yêu nhau nhiều cực kỳ luôn, hồi nhỏ, tao còn từng mong sau này sẽ có một tình yêu đẹp như vậy. Khi tao học lớp 5, anh Kiệt học lớp 9 thì ba tao mất. Ba tao mất trong một vụ hoả hoạn…

Tôi nghe được tiếng nghẹn ngào của cái An trong từng lời nói, lúc này mới biết mắt tôi cũng tự dưng ươn ướt.

– Mai, mày không biết đâu, ba tao mất ngay trước mặt mẹ tao. Hồi đó mẹ tao đã bảo ba đừng làm lính cứu hoả nữa, về cùng mẹ phát triển công ty nhưng ba không chịu. Đêm mà trước khi ba mất, mẹ tao phát hiện mình có bầu, thông báo cho ba để ba bỏ việc đi. Nhưng ba bảo ba không bỏ đứa con, cũng không bỏ việc, ba bị giáng chức, bị chậm lương vì nhà tao sinh ba cũng được. Mày hiểu ý tao không Mai, hồi đó nhà nước mà sinh ba là sẽ bị chậm hàm, bị kỷ luật và bị chậm lương 1 năm đó. Có nghĩa ba tao chấp nhận chuyện đó, miễn là mẹ tao sinh con khoẻ mạnh, và ba tao vẫn làm công việc cứu người. Đến hôm sau, khi ba mẹ tao đang ngủ thì có cháy lớn, ba tao được huy động đi. Mẹ tao ngăn nhưng ba không chịu, thế là ba tao đi được một lúc mẹ tao cũng đi theo. Cháy chung cư, cháy to lắm Mai ạ. Tao với anh Kiệt cũng đi theo mẹ, ba tao chạy vào đám cháy, cứu mấy đứa trẻ con chạy ra…nhưng trên đó còn rất nhiều người. Ba tao lại lao vào, rồi…khi ba tao bế một đứa bé đỏ hỏn chưa kịp chạy ra thì toàn bộ chung cư sập xuống. Lúc ấy tao chỉ thấy phía trước hỗn độn. Mẹ tao khuỵ xuống, gào khóc gọi tên ba. Đến khi có người ta phát hiện đưa bé vẫn sống còn ba tao đã mất. Tao chỉ biết ba tao vì bảo vệ đứa nhỏ mà gồng mình lên cố bò ra rồi đẩy đứa nhỏ phía ngoài, còn ba bị đống đổ nát đè từ cổ mà xuống không thoát ra nổi. Cái chết của ba tao ám ảnh mẹ tao đến mức mẹ hận ba vô cùng. Ba tao mất được hai tháng thì mẹ tao cũng sẩy thai. Bác sĩ bảo mẹ tao bị sang chấn tâm lý…

Nghe cái An nói đến đây, nước mắt tôi chảy thành dòng, cái An sụt sịt nói tiếp:

– Mẹ tao từ mặt anh Kiệt vì anh theo nghề của ba, mẹ tao nói nhưng anh không nghe. Mấy năm trước, vì quá áp lực, anh Kiệt phải xin vào miền Nam làm. Mày không biết đâu, hồi ba tao còn sống, ba tao hay nói với anh Kiệt, rằng ba mong anh sẽ khoác lên mình bộ quần áo chữa cháy, cùng ba cứu người, chỉ có điều mong ước ấy không thành sự thật, anh Kiệt chỉ có thể thay ba viết tiếp ước mơ được thôi. Có điều, mẹ tao không chấp nhận, mẹ tao sợ anh Kiệt cũng bỏ mẹ đi giống ba. Thế nên mẹ tao không cho anh Kiệt học nghề đó, nhưng anh vẫn tự ý thi rồi đi học. Lúc đi làm, mẹ tao còn chạy cho anh từ làm chiến đấu sang kiểm tra, làm chiến đấu là đi cứu người đó, còn kiểm tra thì không sợ nguy hiểm. Nhưng xong anh lại tự xin xuống làm chiến đấu khiến mẹ tao tức giận. Hai mẹ con cứ cãi nhau liên miên, rồi mẹ tao từ mặt luôn.

– Vậy sao mẹ mày chấp nhận mày lấy anh Tuấn?

– Vì tao với anh Tuấn nói dối anh ấy làm cán bộ kiểm tra. Mà Mai này…anh Kiệt…thích mày nhiều lắm đấy…mày có nhận ra không?

Tôi còn đang xúc động vì câu chuyện của gia đình cái An, tự dưng nghe nó nói câu đó mọi cảm xúc bị tụt hẳn xuống.

– Thích gì, tao một đời chồng rồi làm sao mà yêu ai được nữa.

– Mày nghĩ thế, nhưng anh tao không nghĩ thế. Nếu không, mày nghĩ mà xem, sao anh ấy lại làm tất cả mọi chuyện cho mày, chẳng lẽ mày nghĩ ông ấy rảnh.

– Thì anh Kiệt bảo anh ấy rảnh mà.

– Thôi đi bà tướng ạ, nói thật, công việc của ông ý bận sấp mặt ra, rảnh đâu mà đi làm mấy chuyện tào lao với một đứa con gái ông ấy không thích? Mà thôi…chuyện yêu đương của hai người tao không dám xen vào. Kể chuyện kế hoạch sắp tới của mình đi.

Tôi với cái An ngồi buôn đến gần chín giờ mới xong, đến khi tắt máy tôi chợt nhìn lên trần nhà. Tự dưng lại thấy vừa khâm phục, vừa ngưỡng mộ lại vừa thương thương Kiệt. Hoá ra…nỗi cô đơn của Kiệt lại đến từ mẹ anh. Mà đấy, nhắc đến lại mới nhớ, gã đàn ông này quả là tệ bạc, rõ ràng nói có trách nhiệm với tôi, mà cả ngày nay không gọi tôi lấy một cuộc. Tôi cứ cầm điện thoại, không hiểu sao lại trông mong một cuộc gọi đến thế cơ chứ nị

———