Bụi Hồng Trần

Chương 17

. Bên trong bất chợt im bặt, chẳng lẽ ban nãy tôi nghe nhầm, bỗng dưng tôi cảm thấy có chút sờ sợ, sáng mới mơ đứa bé áo đỏ, giờ tự dưng lại cảm thấy không gian xung quanh vắng lặng liền gõ cửa mạnh hơn rồi nói:

– My, có trong đó không?

Mãi đến khi tôi gọi đến lần thứ tư mới có tiếng cái My đáp lại:

– Em đây…em đang ngủ mà.

Nghe được giọng nó, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, đúng là thần hồn nát thần tính mà.

– Sao bảo đi chơi với người yêu không đi hả? Mở cửa cho ta nào.

Bên trong có tiếng dép loẹt quẹt, xen lẫn tiếng thở dài rồi tiếng cánh cửa mở ra. Tôi nhìn bộ dạng uể oải của nó hỏi lại:

– Sao vậy? Giận nhau với người yêu à?

– Ờ, chả thèm đi nữa.

Lúc này tôi mới để ý, cái My đã thay chiếc váy cúp ngực bằng chiếc váy ngủ đỏ chói, đầu tóc thì bù xù, có vẻ như con bé sẽ không đi gặp người yêu nữa thật. Tình hình có vẻ căng nha,

– Này, làm sao đấy? Tự dưng sáng ta thấy mi đang yên lành, còn hớn hở đi chơi giờ lại không đi nữa.

– Hắn ta bận,

– Thế là mi giận hắn?

– Chưa đến đốt nhà là may, giận thôi á? Mãi em mới có được ngày nghỉ, mà suốt ngày bận bận bận.

– Thì hôm nay thứ hai mà,

– Hôm nay là ngày nghỉ của hắn.

– Ơ làm gì mà hôm nay lại được nghỉ vậy?

Con bé nhìn tôi, chẹp miệng một cái rồi đáp lại:

– Lính cứu hoả, trực hai ngày, nghỉ một ngày.

Lính cứu hoả???? Chẳng hiểu sao nghe đến đấy tôi lại nghĩ đến Kiệt liền hỏi lại:

– Này, đừng bảo với ta người yêu mi là anh trai cái An đó nha.

Cái My nhìn tôi, cười lớn rồi đáp:

– Tên Kiệt? Chị nghĩ sao em yêu cái tên khố rách áo ôm đó.

– Thế là ai?

– Tên Tuấn…cùng cơ quan với tên Kiệt đó. Mà này, nhắc đến tên Kiệt em lại mới nhớ, hình như cái An không phải em ruột tên Kiệt đâu, có họ hàng thôi thì phải.

– Sao mi nói vậy?

– Hôm trước em nhìn thấy tên Kiệt ở cái phòng trọ bé tý, hỏi người yêu em thì anh ấy cũng bảo tên Kiệt nghèo lắm. Chị xem, cái An ăn chơi như thế, nếu là anh em ruột sao tên Kiệt lại có cuộc sống nghèo khổ thế kia?

Tôi nghe cái My nói cũng có lý, nhưng mà giờ tôi chẳng có sức mà quan tâm nữa. Vả lại cái An không nói, tôi cũng không muốn hỏi nhiều, biết đâu do gia đình nó phức tạp nên nó chẳng muốn kể với tôi thì sao?

– Mà chị xuống dưới này làm gì thế? Không ngủ trưa hả?

– Đang ngủ mà thèm xoài quá.

– Ôi giời, ra đây em gọt cho mà ăn.

Nói rồi cái My lôi tôi xềnh xệch ra bếp, mở tủ gọt mấy quả xoài keo hôm qua anh Tùng mua. Nhìn thôi cũng cũng ứa hết nước miếng, ăn xong tôi với My lên tầng nằm tâm sự đến tận bốn giờ chiều. Có người ở nhà cùng, tâm trạng tôi bớt chán nản hơn hẳn, cũng không còn suy nghĩ tiêu cực như mấy ngày trước.

Cái My cứ xoa xoa bụng tôi rồi nói:

– Cháu ngoan của dì, ở trong đó nhớ ngoan nha, đừng làm mẹ mệt, đợi cháu ra đời dì nhất định sẽ tặng cho thật nhiều thật nhiều đồ chơi.

Không hiểu sao, mỗi lần nghe cái My nói tôi đều cay cả sống mũi, ở đất Hà Nội này, người thân của tôi thực sự chỉ có mình nó. Thậm chí đến ngay cả Tùng, anh cũng chưa bao giờ chăm sóc cho tôi tử tế được như con bé. Mà nhất là, khi tôi đang dần nhận ra sự đối xử của mẹ chồng dành cho mình không còn như trước, tôi lại càng cảm thấy ấm áp với tình cảm chị em của tôi và My lúc này. Nói chuyện chán chê, cái My đi xuống dưới nhà chuẩn bị cơm tối, còn tôi thì lại nằm lăn ra ngủ.

Tôi không biết mình ngủ bao lâu, đến khi tỉnh dậy trời đã tối hẳn, liền mở cửa bước xuống, dưới nhà đột nhiên có tiếng cười của chồng tôi. Nhìn đồng hồ cũng đến gần bảy giờ tối, hoá ra tôi ngủ lâu đến vậy, chồng tôi về từ lúc nào tôi cũng chẳng hay.

Tôi lững thững bước xuống từng bậc cầu thang, thấy tiếng trêu đùa của cái My và Tùng càng rõ mồn một. Trong lòng tôi tự dưng cảm thấy có chút ngạc nhiên, chẳng phải hai người họ ghét nhau sao? Từ bao giờ mà lại cười đùa trêu nhau thế này?

– Vợ, em dậy rồi hả? Nãy thấy em ngủ say quá nên anh không dám đánh thức.

Tôi không đáp lại, chỉ mỉm cười bước xuống, cái My vừa xào rau vừa nói:

– Chị Mai ơi, nhanh nhở, sắp đến Tết rồi, nhưng mà năm nay có vẻ lạnh. Nhớ lại cái hồi mà chị em mình sắp học đại học, Tết nóng ơi là nóng.

Ừ, nhanh thật nhỉ, cứ xoay xoay vòng chẳng mấy chốc là đến Tết rồi, năm nay là năm đầu tiên tôi lấy chồng, chẳng biết cái Tết sẽ thế nào. Cũng may tôi và Tùng cùng quê, chắc chắn Tết nhất không nhớ ba mẹ như những người làm dâu ở xa.

– Chị Mai, nãy chị ngủ, anh Tùng cứ hỏi em làm sao cho chị vui, anh ý bảo dạo này tâm trạng chị buồn buồn sao á? Em bảo con gái mà, cứ tặng quà son phấn là thích rồi phải không?

Tôi nghe xong thì bật cười, hoá ra chồng tôi thế mà cũng tinh ý phết, nhưng tôi chẳng cần phải tặng gì, chỉ cần nhìn thấy tấm lòng chân thành của anh thế này là tôi đã vui lắm rồi.

Chẳng hiểu sao, ban nãy tôi lại có cảm thấy nghi ngờ chồng mình khi anh vui vẻ với cái My cơ chứ, đúng là tôi thật xấu tính mà.

Bữa cơm tối hôm ấy có cái My bỗng trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống của tôi thực sự rất dễ chịu, phần vì mẹ chồng không lên, phần lại vì có cái My ở bên cạnh chăm sóc nên cả thể xác lẫn tinh thần đều rất vui vẻ.

Một tuần sau kể từ ngày cái My qua, buổi chiều chủ nhật tôi định rủ nó với cái An đi café một chút vì nằm ở nhà mãi cũng chán, lại cũng sắp đến Tết. Thế nhưng cái My bận tăng ca, công ty của nhà chồng tôi cuối năm lắm việc thế nên chỉ có tôi với An đi với nhau. Thế nhưng khi đến quán café tôi mới biết còn có cả Kiệt. Thực ra đôi khi tôi cảm thấy rất khó hiểu, khó hiểu ở chỗ không hiểu sao đàn ông đàn ang mà suốt ngày đi theo em gái, nhiều khi muốn tâm sự đôi chút chuyện phụ nữ mà thấy anh ta tôi chả biết nói thế nào.

Tôi có bầu, nên chẳng uống được café chỉ gọi một cốc nước cam ra, vừa nhâm nhi một chút cái An đã nói:

– Chắc qua Tết tao lấy chồng mày ạ.

Tôi nghe nó nói xong, bị bất ngờ ho sặc sụa, đến khi ho xong mới biết ngụm nước cam ban nãy chưa kịp trôi vào dạ dày mà bay thẳng vào mặt Kiệt. Anh ta cũng bị bất ngờ, mặt đơ ra, tôi cứ nghĩ anh ta sẽ mắng chửi té tát vào mặt tôi nhưng không, anh ta lấy giấy lau sạch mặt rồi lại lặng im. Cái An thấy vậy thì trề môi nói:

– Sao mà ngạc nhiên gớm vậy?

Tôi tuy còn áy náy với Kiệt, nhưng nghe cái An nói thì quên béng mất đáp lại:

– Vì tao chưa nghe mày kể mày có người yêu bao giờ? Khai đi, tên gì? Ở đâu? Làm nghề gì?

– Anh ấy tên Tuấn, làm cùng phòng với anh Kiệt, hơn anh Kiệt một tuổi.

Tuấn? Tôi nghe xong thì hơi khựng lại, người yêu cái My cũng tên Tuấn, cũng làm lính cứu hoả…Trong lòng tôi chợt có chút nghi hoặc, nhưng rồi tôi vội gạt đi, trên đời này thiếu gì tên Tuấn làm lính cứu hoả

———