Mật Ngọt Độc Địa

Chương 4: Hôn lễ và trọng thương

Hắc Lan nói lời và giữ lấy lời, không hề thất hẹn với Y Sương. Ngày hôm sau đó hắn đã đến để cầu hôn cô trước sự chứng kiến của tộc Y.

Nàng là người mà hắn đã chọn, từ một cô gái có thân phận thấp kém nay nàng được long trọng rước vào tòa lâu đài. Thân phận nàng bây giờ là phu nhân cao quý của Hắc chủ, thần dân các tộc phải kính nể cúi chào.

Kiệu rước dâu được hai con thiên mã kéo bay lên không trung, nàng ngồi cùng Hắc Lan hạnh phúc nhìn ngài ấy nở nụ cười tươi tắn.

Y Sương được mặc y phục cưới lộng lẫy làm từ lông của chim công trắng rất quý hiếm.

Tộc Ưng cai quản loài công trắng đay nghiến chuyện này trong lòng, họ không muốn dâng tặng lông của chim công thần cho một người không thuộc họ tộc của mình, huống chi lông của công trắng chỉ duy nhất được kết thành y phục cho công chúa hoặc nữ chủ của tộc Ưng. Hắc Lan đã cậy quyền bắt ép Ưng tộc phải dâng tặng lễ vật quý giá đó cho vợ của hắn.

Đuôi váy cưới bồng bềnh lướt dưới mặt sàn, khi Y Sương nắm tay Hắc Lan cùng tiến vào trong chánh điện. Lúc đó, bỗng một người hầu rải hoa lên người của cô. Hoa cô ta tung lên rơi xuống váy của Y Sương, đó là hoa hồng đen, nhưng hoa chạm vào chiếc váy làm từ lông chim công lại hoá thành sắc đỏ chói loá. Màu sắc này không giống với màu hoa hồng bình thường, nó đỏ thẫm đến nỗi mang cho người khác một cảm giác kỳ lạ.

Nguyệt Minh ngồi ở chính điện làm chủ cho hôn lễ. Phía dưới bên hướng tay phải bà ta là một thanh niên mặc áo trắng tay dài, cổ xẻ sâu để lộ đường khe nhìn thấy phần ngực, tóc phủ che một bên mắt trông có vẻ thần bí không kém Hắc Lan. Người này tên gọi là Hắc Nhật, hắn là con trai duy nhất của Nguyệt Minh, cũng tức là em cùng cha khác mẹ với Hắc Lan.

"Không đẹp lắm, thế này cũng cỡ người hầu của con mà thôi."

Nguyệt Minh mỉm cười: "Mẹ còn tưởng nhan sắc cô ta rực rỡ thế nào, hoá ra cũng chỉ là tầm thường như họ tộc của cô ta."

Hai người họ dùng thần lực truyền âm kín đáo cho nhau.

Y Sương lạ lẫm với xung quanh, cảm thấy có chút run. Hắc Lan giữ tay cô không buông, chấn an cô bằng ánh mắt dịu dàng, kèm theo lời nói: "Từ giờ nàng cũng là chủ ở đây!"

Cô mỉm cười, gật đầu với ngài, rồi cùng ngài ngồi xuống ghế bên cạnh Nguyệt Minh.

Chúng thần bên dưới khom người cúi xuống, hô lớn: "Kính chào Hắc Lan chủ và Y chủ phu nhân!"

Sau nghi thức chào ấy là đến ca múa, đàn hát. Y Sương sau đó đã thể hiện một điệu múa của họ tộc Y.

Hắc Nhật nhìn cô ấy múa một lúc thì chuyển mắt đến Hắc Lan, hắn ta đang rất chăm chú vào người vợ mới rước về. Hắc Nhật nhếch miệng để lộ nét cười khinh trong lòng. Anh trai của hắn ba năm qua kể từ khi sự việc đó xảy đến với nữ chủ của tộc Ưng, thì không quan tâm đến bất kỳ nữ nhân nào cả. Hắn không mấy tin rằng Hắc Lan lại thật sự muốn cưới vợ.

Hôn lễ kết thúc, màn đêm phủ xuống sự yên tĩnh, tối tăm và cô độc. Y Sương ngồi một mình trong căn phòng, chờ đợi Hắc Lan. Cô đã chờ rất lâu, rất lâu, nhưng ngài ấy đã không đến.

Đêm hôm đó, Hắc Lan lẽ ra nên ở cùng vợ của mình trải qua một đêm tân hôn ngọt ngào. Hắn thừa biết nàng đang đợi hắn, dù vậy cũng vẫn để nàng một mình, còn bản thân hắn thì lại đang ở trong một mật đạo, vừa bước vào trong khí hàn đã tràn đến.

Mặt trời lên cao, ô cửa sổ đón lấy tia nắng ấm, dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt của Y Sương. Cô đã ngồi đợi cho đến sáng, không chợp mắt lấy một khoảnh khắc nào. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, như thế này nghĩa là sao? Ngài ấy đã cưới cô, vậy mà đêm cả hai nên ở cạnh nhau ngài lại bỏ cô một mình.

"Y chủ, hãy thay y phục thôi ạ!"

Người hầu gái mang vào một bộ y phục có sắc màu tối, Hắc tộc ít chuộng những màu rực rỡ, tươi tắn, nên hầu như từ người hầu cho đến chủ nhân đều mặc những y phục có màu sẫm, tối, nếu là xanh thì là xanh đậm. Chỉ có ngày đại hôn không hiểu sao họ lại chọn cho Y Sương váy lông công thần màu trắng.

Y Sương đã thay ra y phục của mình. Cô khoác vào một bộ váy lụa màu đen bước xuống cầu thang, tà váy lăn nhẹ theo từng nhấc bước của cô.

Hắc Lan đi tới, ngắm dáng vẻ cô một chút, rồi có vẻ như thoả mãn nở nụ cười.

"Cùng ta ăn sáng nhé phu nhân!" Hắn đưa tay ra.

Y Sương nhìn bàn tay của hắn, xong lại chẳng đặt tay của mình vào. Cô cúi đầu, vẫn dáng vẻ cung kính, nhưng thật sự là cô đang giận chuyện tối qua.

Hắc Lan thu tay lại, Y Sương cũng không nói gì, cứ thế bước đi.

Lúc dùng đồ ăn, cô cũng chẳng nói lấy một từ. Hắc Lan quan sát cử chỉ của cô, cô yên lặng thì hắn cũng yên lặng.

Sau đó, hắn đưa cô đi dạo ở tòa lâu đài, rồi đưa cô đến một vườn hoa. Nơi này đáng ra chỉ trồng hoa lan đen mà thôi, nhưng lúc này lại có nhiều loại hoa khác với đủ màu sắc xinh đẹp. Hắn còn đặc biệt dặn người mang đến cho Y Sương một con thỏ nhỏ màu trắng.

Y Sương ôm con thỏ nhỏ thân quen của mình, vui vẻ nở nụ cười.

"Nàng cười rồi!" Hắc Lan nhìn cô, nói.

Y Sương bỗng ngẩng lên, cô có chút ngượng ngùng lại cộng vào chút tức giận chưa nguôi: "Ta cười hay không cười thì đã sao, ngài cũng chẳng cần phải để ý."

"Nàng giận ta chuyện tối qua đã không về phòng, nên mới nói thế phải không?"

Y Sương hạ mắt, tay vuốt đầu con thỏ: "Nếu ngài đã biết thì ta cũng không cần phải giải thích nữa, vì người giải thích phải là ngài."

Cô xoay người bỏ đi nhưng lại vấp phải tà váy, con thỏ nhảy khỏi tay cô.

Hắc Lan nắm lấy cánh tay Y Sương kéo cô ngã người ra sau, tay còn lại ôm trọn lấy hông của cô. Hắn chớp đôi mắt tà mị, cuốn hút lấy Y Sương. Mỗi lần khi hắn chăm chú nhìn cô, cô đều bị khuôn mặt với ngũ quan hài hòa tuyệt hảo của hắn làm cho ngây người.

"Nàng biết không, ta có lý do buộc phải để nàng một mình."

Y Sương chớp mắt, ngơ ngác.

Hắc Lan đã đưa cô đến gặp một bậc cao nhân về tiên đoán, ông ấy đã nói cho Y Sương biết rằng cô mệnh khắc với Hắc chủ. Có điều chuyện này đã có cách hoá giải, tuy nhiên theo tiên đoán mà ông ta cảm nhận được thì trong vòng 100 ngày sau khi kết thành vợ chồng, Y Sương không thể chung chăn gối với Hắc Lan, nếu không cô sẽ sát phu của mình.

Y Sương rất buồn khi biết chuyện này, cô còn sợ khi mình lại gần Hắc Lan sẽ mang họa cho hắn. Nhưng Hắc Lan lại không lo lắng nhiều như cô, mỗi ngày đều chu đáo chải tóc cho cô, đưa cô đi dạo, đi đến những vùng đất xinh đẹp, cùng cô ngắm bình minh, hay cùng cô thưởng thức những mỹ vị của các tộc dâng tặng. Thấm thoát ở cạnh nhau cũng đã 90 ngày, chỉ là mỗi tối cô vẫn phải cô đơn.

"Tại sao mình lại có mệnh sát phu?"

Y Sương bồn chồn chưa ngủ được, tình cảm của cô dành cho Hắc Lan ngày một nhiều hơn, nhưng lại không được gần gũi ân ái với ngài ấy, một trăm ngày với cô nó dài quá.

Tiếng mở cửa bỗng vang lên, bước chân của ai đó tiến vào. Y Sương giật mình ngồi dậy, mày bỗng nhướng nhẹ: "Hắc Lan…"

Hắc Lan ngồi xuống giường, sờ mặt Y Sương rồi bỗng hôn cô.

Y Sương bất ngờ, người đơ ra chốc lát, sau đó cô mới ngăn cản: "Chàng, không được!"

Hắc Lan nhìn cô, cặp mắt chứa thống khổ: "Ta không đợi được nữa, ta… ta muốn có nàng."

Hắn lại túm lấy cô, hôn cô đầy ham muốn. Y Sương người nóng dần lên, cô khó ngăn Hắc Lan lại khi mà cô cũng đang rất thổn thức. Dù vậy thì vẫn không được, vì lời tiên đoán là một trăm ngày.

"Hắc Lan, vẫn còn mười ngày nữa. Ta không muốn hại chàng, làm ơn hãy dừng lại! Hắc Lan!"

Y Sương thở mạnh, xong im lặng không đẩy nữa, mà cũng không phải là như chiều theo ý muốn của chồng mình. Hắc Lan dừng lại, hắn phát hiện cô đang rơi nước mắt.

"Đừng khóc, ta xin lỗi! Nàng đừng khóc!"

Hắn lau nước mắt của cô, xót xa nói thỏ thẻ. Y Sương nắm lấy tay của Hắc Lan đang đặt trên má của mình: "Không phải lỗi của chàng, ta chỉ là sợ ta sẽ khiến lời tiên đoán thành hiện thực và làm hại chàng thôi."

Hắc Lan nắm gọn bàn tay của cô, đặt lên má mình, nói: "Ta sẽ không sao, đã chín mười ngày rồi ta ở cạnh nàng chẳng có vấn đề gì cả, thì ta tin dù chúng ta có ân ái cũng sẽ chẳng sao."

"Nhưng mà…"

Hắn chặn lời cô: "Không sao cả, nàng đừng lo lắng! Chỉ cần hoà theo ta là được!"

Hắn lại sờ má của cô: "Nàng hiểu không, hãy hoà theo ta!"

Hắc Lan từ từ tiến đến chạm vào đầu môi của Y Sương, mυ'ŧ lấy môi của cô không chút chần chừ. Y Sương đã bị mấy lời của hắn làm cho thuyết phục nên cô cũng đã tin, đã nghĩ rằng sẽ không sao. Nào ngờ đâu tai hoạ lại thật sự giáng đến, tộc Sói bất ngờ tấn công tòa lâu đài trong đêm. Chúng nhảy vào cửa sổ hung hăng tấn công đến Hắc Lan.

Hắc Lan đang hôn Y Sương đã phải dừng lại, hắn liếc mắt và đưa ra một tay dùng thần lực hất bay tên tộc Sói. Sau đó đứng dậy triệu hồi kiếm của mình chiến đấu với nó. Bất ngờ có một tộc Sói khác nhảy tới muốn tấn công Y Sương. Hắc Lan phải phóng thanh kiếm của mình gϊếŧ chết nó, nên đã bị tên tộc Sói còn lại lợi dụng thời cơ dùng móng vuốt đâm vào tim mình.

Gϊếŧ xong Hắc chủ chúng lập tức nhảy qua cửa sổ tháo chạy.

Y Sương chứng kiến chồng chết ngay trước mắt của mình, đau đớn vô cùng. Cô đi tới ôm lấy người của Hắc Lan nước mắt dàn dụa, tay run rẩy chạm vào vết thương đang không ngừng chảy máu của Hắc Lan.

Cô đã cố dùng máu từ lòng bàn tay của mình chữa thương nhưng không được, vết thương bị đâm bởi móng vuốt vẫn không lành.

"Xin lỗi chàng, ta sai rồi! Ta không nên gả cho chàng, thật sự ta không nên!" Y Sương đau đớn nói, ôm lấy Hắc Lan.

Hoả Thiên xông vào phòng, nhìn thấy Y Sương đang ôm thi thể Hắc Lan, thì liền nói: "Y chủ, ta nghe nói tộc Y có khả năng cải tử hồi sinh, xin người hãy cứu Hắc chủ."

"Tộc của ta chỉ hồi sinh được thực vật, với người thì không thể."

"Thật sự là không sao? Sức mạnh thật sự của tộc Y chỉ có thế thôi." Hắn nhìn thẳng vào mắt Y Sương hỏi.

Y Sương bỗng nhớ ra một chuyện. Cha mẹ luôn ngăn cấm cô tiết lộ khả năng chữa thương, liệu có phải chỉ lo cô bị lợi dụng, hay là máu của cô vẫn chứa một năng lực diệu kỳ nào đó?

Y Sương nghĩ kỹ lại thì khi thỏ bị những vết thương lớn, nếu cô dùng nhiều máu một chút sẽ chữa lành được cho nó nhiều hơn. Và nếu vậy thì…

Cô nhìn Hắc Lan, một suy nghĩ táo bạo xảy ra trong đầu.

"Ả đàn bà này quả nhiên là mệnh sát phu!"

"Người đâu, bắt lấy cô ta giam vào ngục tối!"

Nguyệt Minh bước vào liền tức giận đùng đùng ra lệnh cho thuộc hạ.

Y Sương bị chúng lôi đi, cô cầu xin: "Phu nhân, xin đừng bắt ta! Hãy để ta cứu chàng đã, hãy để ta cứu chàng!"

"Lôi đi!" Nguyệt Minh nhất quyết không chấp nhận yêu cầu của cô.