Hoài Tổng, Anh Tránh Ra!

Chương 17: Tại sao không chờ anh?

Hoài Cẩm Nam mở cửa xe cho Tịnh Kỳ, hai người có hẹn ăn tối với ba mẹ của cô. Sáng nay khi đang làm việc cô liền nhận được điện thoại của mẹ, nói muốn mờ Hoài Cẩm Nam về nhà ăn tối.

Đây cũng coi như lần đầu anh chính thức đến nhà cô, bình thường họ đều cùng nhau đến nhà ông bà thôi. Vì vậy trời mới chập tối, anh đã đến đón cô.

Vừa đi vào trong xe, cô còn tưởng nhầm là lên nhầm xe giao hàng. Trong xe chất đống lễ vật.

“Ăn cơm xong anh định đi đâu à?” Tịnh Kỳ nhìn về phía Hoài Cẩm Nam.

Anh cúi người thắt dây an toàn cho cô, lúc chuẩn bị về chỗ còn không quên hưởng dụng đôi môi anh đào kia.

“Không có. Là mang tặng bố mẹ.”

“Nhiều như vậy.” Cô tinh mắt nhìn thấy trong đó còn có hộp đá ngọc thạch màu tím đen mới ra của Đông Đô Cổ. Ngày đó ba cô muốn mua nhưng không kịp, bên đó nói đã có người đặt trước. Không ngờ là anh.

“Một chút lòng thành.” Hoài Cẩm Nam vuốt tóc cô, xem cô ngồi ngăn ngắn mới lái xe rời đi. Lúc này, anh hoàn toàn không biết trong mắt, trong hành động của anh đều toát ra sự yêu thương, nuông chiều.

Tịnh Kỳ thấy thái độ của anh với bố mẹ mình như vậy thì rất vui, cô quyết định sẽ thân thiết hơn với người nhà anh. Còn riêng Hồ Hiểu Mai, tha thứ cho cô, cô không làm được chuyện đối xử tử tế với người xúc phạm mẹ cô, dù bà ta đã xin lỗi.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, có thể do tính chất công việc hoặc do tính cách khá giống nhau nên đề tài của các cuộc thảo luận chưa bao giờ nhàm chán hay đi vào ngõ cụt.

Vừa đến nơi, Tịnh Kỳ liền nhìn thấy dì giúp việc đang chuẩn bị đóng cửa, Hoài Cẩm Nam liền ấn còi ra hiệu. Anh hai đã đi nước ngoài không biết giờ này còn ai đến nhà họ, phải biết ba cô không tiếp người lạ vào cuối ngày.

“Mẹ” Tịnh Kỳ thấy Ninh Nguyệt đang nói chuyện với ai đó.

Hai người đồng thời quay lại, là Phong Bác Thần. Đúng lúc này, Hoài Cẩm Nam cũng đến bên cạnh Tịnh Kỳ. Anh mỉm cười ưu nhã, làm người khác không nhìn thấu được suy nghĩ, cảm xúc của anh.

“Mẹ”

“Cẩm Nam và Manh Manh đến rồi sao? Mau vào nhà ba con đang ở bên trong.” Ninh Nguyệt không nhận thấy được không khí có phần cứng đờ giữa ba người. Vội vàng đi đến bên con gái kéo tay cô vào nhà, lâu rồi không gặp bà có chút nhớ nhung áo bông nhỏ.

“Bác Thần, cháu cũng vào đi.”

Hai người đàn ông nhìn hai người phụ nữ đi vào trước. Phong Bác Thần mới có dịp quan sát người đàn ông trước mặt. Anh ta một thân tây trang thoải mái, Khuôn mặt tuấn tú treo nụ cười tự tin ưu nhã, toàn thân toát ra một khí chất tôn quý vừa nhìn đã biết là người đã trải qua nhiều phong ba bão táp.

Phong Bác Thần nhớ lại, tối đó Tịnh Dương đã nói, anh ta là vị hôn phu của Tịnh Kỳ, Tịnh Dương còn nói thêm cuộc đính ước này là Tịnh Kỳ tự nguyện. Anh vừa thấy không khí giữa hai người hài hòa, ấm áp. Quan trọng là ánh mắt cô ấy nhìn về phía anh ta có tình yêu, mà khi nhìn về phía anh không hề có.

“Chào anh” Phong Bác Thần giơ tay.

“Xin chào.” Hoài Cẩm Nam không ngần ngại bắt lại. Ngày đó, sau khi về nhà, anh đã cho người điều tra quan hệ của anh ta với Tịnh Kỳ, chỉ là một kẻ có thể coi là trúc mã của cô mà thôi.

Trong nhà ba mẹ Tịnh không ngừng hỏi Tịnh Kỳ sống ở bên đó có thoải mái không, có quen không, dồn dập đến nỗi cô còn chưa kịp trả lời ba Ninh đã nói nếu không thoải mái thì về nhà sống cũng được.

Tịnh Kỳ âm thầm trợn mắt, họ quên trước khi ở bên kia cô đã sống một mình rồi sao.

“Không có. Anh ấy đối xử với con rất tốt.” Tịnh Kỳ dựa vào vai Ninh Nguyệt.

Tịnh Sơn Thành thấy vậy liền gật đầu, chỉ cần con gái ông hạnh phúc là được. Lúc này người hầu lên báo thức ăn đã chuẩn bị xong, Ninh Nguyệt liền bảo họ dọn lên. Mà mãi không thấy Hoài Cẩm Nam đi vào, Tịnh Kỳ liền đi ra ngoài.

“Hai người còn định tâm sự bao lâu nữa hả? Đồ ăn sắp nguội rồi.” Nói xong, cô liền đi vào nhà. Phong Bác Thần và Hoài Cẩm Nam ăn ý dừng lại cuộc đối thoại.

Ngồi vào bàn ăn, một tình huống khó sử liền xảy ra, Tịnh Kỳ bị kẹp ngồi giữa hai người đàn ông. Tay phải là Hoài Cẩm Nam, tay trái là Phong Bác Thần.

“Bác Thần, cháu…” Ninh Nguyệt mở miệng.

“Cháu thấy khá tốt, mình ăn cơm thôi bác.” Anh biết anh không nên nhưng lại không kiềm chế được chính mình.

“Em ngồi bên này với mẹ.” Hoài Cẩm Nam đứng dậy đổi chỗ với Tịnh Kỳ. Tịnh Kỳ biết anh đang không vui, cô vội vàng thay đổi vị trí với anh.

Cứ như vậy bữa cơm có chút mất tự nhiên, cuối cùng vẫn là Tịnh Sơn Thành nhìn không được mở miệng phá vỡ bầu không khí khó thở này.

“Ba cháu dạo này thế nào? Ông ấy lần này về nước có định ở lại lâu không?”

“Lần này trở lại nhà chúng cháu muốn ở lại luôn.” Phong Bác Thần nói, cứ tưởng về đúng lúc nhưng không ngờ lại quá muộn, anh cười khổ trong lòng.

“Vậy cũng tốt, trở về quê hương. Hôm nào ta nhất định phải mời ông ấy một bữa.”

“Tất nhiên được ạ. Ba cháu cũng rất mong chú.”

Tịnh Sơn Thành cười cười, sau đó đem đề tài quay về phía con rể, câu được câu không trò chuyện cùng anh. Cuối cùng lại biến thành cuộc trò chuyện thương mại của ba người đàn ông. Ninh Nguyệt và Tịnh Kỳ liếc nhau mỉm cười.

Ăn cơm xong, mọi người ra phòng khách. Trò chuyện một lát, Phong Bác Thần liền xin phép ra về.

“Chắc Hoài tổng không để ý nếu Manh Manh tiễn tối chứ.” Phong Bác Thần nhìn về phía Hoài Cẩm Nam.

Anh lặng lẽ nhìn anh ta, nở nụ cười nói: “Tất nhiên rồi.”

Phong Bác Thần nhìn về phía Tịnh Kỳ, cô âm thầm thở dài, đứng dậy đi ra ngoài.

Đến trước cổng nhà, Phong Bác Thần nhìn cô, ánh mắt có chút ảm đạm.

“Cô nhóc năm nào lớn thật rồi! Sắp làm vợ người ta rồi.”

Tịnh Kỳ không biết nói gì liền cười gượng. Anh cúi người, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.

“Không phải nói sẽ đợi anh sao? Tại sao không chờ anh?”