Bà không hỏi thăm nhiều như vậy, thở phào nhẹ nhõm nói: “Mẹ biết con là người có chủ kiến, cho dù là con gái nhà nào, chỉ cần con thích là được rồi, mẹ không can thiệp. Chỗ mẹ có mấy cái chặn gấm, trở về sẽ làm thành chăn hỷ, đỡ phải cho con phiếu bông con còn phải tìm người khác làm.
Còn lại phiếu đường phiếu kiều hối khoán cùng công nghiệp khoán gì đó, sau này mẹ sẽ mang tới cho con, con đừng bạc đãi con gái nhà người ta.”
“Tùy mẹ!” Thẩm Nam Chinh nghe bà mọi chuyện suy nghĩ cho mình, trong lòng có hơi cảm động.
Kiếp trước bởi vì mẹ tái giá nên anh đã giận mẹ rất nhiều năm, mãi cho đến khi mình cũng kết hôn mới hiểu được bà cũng không dễ dàng. Đáng tiếc mẹ đã qua đời sớm do một tai nạn.
Tăng Lan Huệ thấy anh không phản đối, khóe mắt đuôi lông mày nhuộm lên ý cười.
Đang định nói tiếp thì bà thoáng nhìn thấy một người mặc quân phục màu xanh lá cây ngoài cửa sổ, vội vàng nói: “Mẹ đi trước, sau này sẽ đưa qua cho con.”
Thẩm Nam Chinh: “...”
Tằng Lan Huệ ra ngoài chưa đầy ba phút, ba của thẩm Nam Chinh, Thẩm Triệu Đình đã làm đến chức thủ trưởng bước vào phòng.
Thẩm Triệu Đình cố ý tránh vợ cũ chờ ở ngoài cửa sổ, nghe được một nửa cuộc đối thoại của mẹ con bọn họ.
Nghiêm túc xem xét con trai mình một lúc rồi hỏi: “Anh muốn kết hôn với cô gái nhà nào, quan điểm chính trị thế nào, bối cảnh chính trị ra sao? Lần này anh lập công, thăng chức đoàn trưởng là không thành vấn đề, cũng không thể bởi vì thẩm tra chính trị nhà gái không đủ tiêu chuẩn mà bỏ lỡ cơ hội!”
Thẩm Nam Chinh theo bản năng nhíu mày: “Cô ấy sẽ không làm ảnh hưởng đến tôi! Ba mẹ là tầng lớp công nhân, căn chính miêu hồng*, người bản địa ở thành phố phía bắc.”
*Căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.
“Giai cấp công nhân tốt, căn chính miêu hồng tốt, người địa phương càng tốt. Anh cứ dưỡng thương cho tốt, việc còn lại để tôi đến xử lý!” Thẩm Triệu Đình rất hài lòng với câu trả lời của anh, sau đó lại nói: “Bây giờ tôi đi lấy phiếu xe đạp, phiếu máy may, phiếu đồng hồ và phiếu công nghiệp, đài phát thanh chỗ tôi có, vẫn còn mới chưa tháo niêm phong! Lúc sau sẽ bảo lính cần vụ thống nhất đưa qua cho anh.”
Thẩm Nam Chinh ra vẻ ngay thẳng: “Không cần đại thủ trưởng như ba quan tâm, tôi có tiền lương.”
“Chút tiền lương kia của anh thì có thể làm gì. Đừng tưởng rằng tôi không biết anh lén lút trợ cấp cho đám anh em cấp dưới kia! Ngoại trừ đài, xe đạp, máy máy đồng hồ thì tôi sẽ chuẩn bị cho anh một ít tiền mặt và phiếu thường dùng, lễ hỏi cũng không thể keo kiệt!” Thân phận hiện giờ của Thẩm Triệu Đình cũng không cho phép keo kiệt, chuyện gì cũng cần thể diện.
Nhất là ở mọi phương diện đều phải áp đảo Tăng Lan Huệ, không thể để cho bà chuẩn bị nhiều hơn mình.
Đây chính là kết quả Thẩm Nam Chinh muốn, tuy nhiên vẫn còn chưa đủ.
Anh phải tranh thủ nhiều hơn cho ngôi nhà nhỏ của họ, để vợ anh sẽ không bị rắc rối bởi những điều nhỏ nhặt trong gia đình.
Anh bổ sung thêm: “Giúp tôi lấy được một ngôi nhà trong viện!”
“Cái gì???” Thẩm Triệu Đình híp mắt, muốn nổi giận.
Con dâu còn chưa cưới về nhà mà con trai đã có ý định dọn ra ngoài trước.