Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai

Chương 40: Đừng Lấy Tôi Làm Đá Lót Đường 3

Anh cả Nguyễn Lương Tắc thì làm lính, lại là chiến hữu của Thẩm Nam Chinh.

Bây giờ nghĩ lại, dường như hoàn cảnh sống trước sau luôn có bóng dáng Thẩm Nam Chinh.

Không khỏi cảm thấy buồn cười.

Ba Nguyễn làm ở cơ quan, gần như là cùng với Nguyễn Lương Mưu sát giờ cơm mới trở về.

Người một nhà rất là hòa thuận, giống như trong sách viết.

Nguyễn Linh được ba mẹ và ba người anh cưng chiều lớn lên, điểm này là không thể nghi ngờ.

Nhờ phúc của Nguyễn Linh, cô vốn định chỉ ăn một chén nhỏ, kết quả dưới sự nhiệt tình chiêu đãi của nhà họ Nguyễn ăn gần no căng.

So với nhà họ Nguyễn náo nhiệt, nhà họ Tống liền lạnh tanh hơn rất nhiều.

Lúc cô vừa về đến nhà, Tống Kiến Thiết đi nhà họ Phó xin lỗi còn chưa về.

Lục Mỹ Cầm không biết cô ăn cơm ở nhà họ Nguyễn, cố tình làm ba món ăn.

Một món trứng sốt cà chua, một món gỏi dưa chuột, còn có thịt kho khoai tây.

Tuy chỉ có vài miếng thịt, nhưng đối với nhà cô đã tương đối xa xỉ.

Cô biết mẹ đang ăn mừng Ôn Hinh rời đi, rửa tay ngồi vào bàn.

Lục Mỹ Cầm gắp một miếng thịt kho vào chén của cô: “Nhiên Nhiên ăn nhiều một chút, hai chúng ta ăn sạch chỗ này, không chừa lại cho ba con."

Tống Ôn Nhiên: "..."

Ôn Nhiên lại gắp thịt trả: “Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút, con ở nhà Nguyễn Linh ăn no rồi."

Lục Mỹ Cầm dừng lại: “Phải không, ăn cái gì?"

"Cũng có thịt kho." Ôn Nhiên cười nói: “Còn có một con cá và hai món ăn, canh trứng."

Lục Mỹ Cầm nghe được sự nhiệt tình của nhà họ Nguyễn, yên tâm hơn nhiều.

"Vậy thì tốt. Con sống chung với người chính là họ đối tốt với con, con đối tốt lại với họ. Hai bên đều tốt, dùng tâm đối đãi. Đừng học sói mắt trắng Ôn Hinh kia, lúc đầu chúng ta đối tốt với cô ta như thế, cô ta lại luôn cướp đồ của con, luôn chia rẽ quan hệ nhà chúng ta.

Cũng chỉ người ba đần độn của con không nhìn ra cái bộ giả mù sa mưa của cô ta, cũng có thể ông ta chỉ thích cái bộ giả mù sa mưa đó. Ôn Hinh về nông thôn, ba con cũng không còn là ba con trước kia nữa! Trước đây mẹ còn hy vọng xa vời rằng chân thành đổi lòng người, cuối cùng chỉ nhận được sự thất vọng.

Ở trong mắt ông ta, cái gì cũng quan trọng hơn mẹ con chúng ta. Bây giờ đã hoàn toàn đắc tội nhà họ Phó, lấy tính cách của chủ nhiệm Phó, có cố sửa cũng vô ích, chỉ có ông ta là nhìn không ra. Chờ đến lúc không trúng tuyển chủ nhiệm phân xưởng, ông ta cũng sẽ không kéo dài, không chịu ly hôn nữa."