Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai

Chương 9: Dựa Vào Thực Lực Thi Đậu Y Tá 2

Thật ra cô và Thẩm Nam Chinh vốn không có giao thoa, chẳng qua lúc đó nam thanh niên trí thức kia vì muốn ở bên cô mới cố ý tạo cơ hội để anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả vô tình được Thẩm Nam Chinh cứu.

Cũng không biết Thẩm Nam Chinh vì chịu trách nhiệm với cô, hay thật sự thích cô, sau này gả cho anh cô cũng không dám hỏi.

Tổn thương quá nhiều lần, cho nên tham lam từng chút hơi ấm anh trao cho.

Không dám đánh vỡ hiện trạng, cũng không dám để mình phải thất vọng.

Nhờ mối quan hệ của anh, cô đã làm y tá trong bệnh viện quân khu mấy năm, lấy được biên chế, thậm chí được làm y tá trưởng.

Bàn về kinh nghiệm, cô có nhiều kinh nghiệm hơn các y tá ở đây nhiều.

Nhưng kinh nghiệm chỉ là kinh nghiệm trong mơ, bắt tay vào làm còn không biết có được không.

Bắt đầu tất cả lại từ đầu cũng không tệ.

Cộng thêm cô có tổng cộng bảy người tham gia thi viết, chỉ giữ lại ba người.

Nguyễn Linh không chút lo lắng, thi viết chẳng qua là hình thức, để người ngoài không bắt thóp mà thôi.

Một người khác là cô gái khu đại viện, dựa vào thực lực ở lại hay thông qua điều động nội bộ chưa biết được.

Cô nhất định là thông qua thực lực, điểm tối đa thi viết.

Đương nhiên, đây cũng có công lao của Nguyễn Linh và mẹ cô ấy, ghi danh được, cô mới có cơ hội phát huy này.

Tâm trạng tốt, bệnh cũng đỡ hơn nửa.

Trong vòng ba ngày, làm thủ tục nhậm chức là có thể chính thức đi làm.

Sau khi chia tay Nguyễn Linh, cô tâm trạng vui vẻ đạp xe về nhà.

Ai ngờ vừa ra khỏi bệnh viện, liền nhìn thấy Thẩm Nam Chinh đang lên xe, vội vàng đổi hướng.

Tim đập "thình thịch", Thẩm Nam Chinh một thân quân trang xanh lục cực kỳ bắt mắt, sống lưng thẳng tắp giống cái ngày anh cứu cô.

Gò má góc cạnh rõ ràng lơ đãng toát ra kiên nghị, vãn khiến cô không nhịn được rung động.

Không thể phủ nhận rằng cô yêu anh.

Từng chút hồi ức không lừa được người.

Chỉ là cô không thể liên lụy anh nữa, đời này không có ý định kết hôn nữa, anh xứng có người tốt hơn.

Nước mắt bất giác mơ hồ tầm mắt, cô không dám quay đầu.

Nhưng có thể cảm giác chiếc xe jeep anh ngồi chạy hướng ngược lại đã đi xa.

Thời điểm này, bọn họ cũng không ai biết ai.

Cũng đúng, cũng không quen biết, cô tránh cái gì chứ!

Đúng là đầu óc mê muội.

Có thể thấy anh một lần cũng tốt, chỉ một lần.

Coi như từ biệt.

Cô quay đầu nhìn lại, đã không còn bóng dáng xe jeep.

Không biết anh tới bệnh viện Thành Đông làm gì.

Nếu bị thương hoặc bị bệnh, phải đi bệnh viện quân khu mới đúng.

Nói không chừng là đi thăm người khác.

Cô lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.