Thần điện, ngày ... tháng ... năm ....
Bên ngoài trời tiếp tục mưa tuyết, mặt đất mờ dần theo những bậc thang đi lên. Ánh đèn ấm cúng từ trong điện thờ tỏa ra ngoài cửa sổ từ những lăng kính sắc màu. Ryan hít vào một hơi, làn khói trắng xóa bay ra. Hôm nay là lễ Giáng Sinh, mọi người có lẽ đang quây quần bên gia đình. Cô là người xuyên qua, làm gì có gia đình?
Thần điện thế mà chính lại là nơi an tĩnh nhất lúc này Ryan có thể tìm đến, điền trang kia khiến người khác nghẹt thở vì sự an tĩnh đến lạ thường của nó. Mà cô, thì chắc chắn không muốn đi qua Giáng Sinh một mình.
Vì nơi đó có cả người mà cô thầm thương, Thần điện Thánh nữ, người con gái sở hữu cả sắc lẫn tài, nhưng cuối cùng chết đi oang uổng.
Mái tóc bạc nổi bật của cô hòa trong mưa tuyết, bàn tay ngập ngừng trước cửa. Cô mặc thường phục, cho dù vóc dáng có lớn, hay gương mặt có đáng sợ đi nữa chắc cũng không dọa được ai đâu nhỉ? Cô sợ nhất là khi nàng ấy chán ghét khuôn mặt này của mình. Bình thường Ryan vẫn tới đây trong khi mặc giáp sắt đen, nên không ai thấy mặt.
"Xin chào."
Ryan mỉm cười thả bàn tay xuống, cúi đầu chào thiếu nữ quen thuộc trước mặt: "Chào Thần điện Thánh nữ, thật thất lễ khi con tìm tới người ở thời điểm này, con là Arya. Người có phiền không nếu con muốn nói là con muốn đi qua Giáng Sinh cùng người?
Ngực của cô phập phồng theo hơi thở, người trước mặt vẫn đẹp quá sức tưởng tượng. Muốn thích nam chính đâu có thể là hạng người tầm thường? Thần điện Thánh nữ, tên thật là Arian Andley, là trưởng nữ của Tử tước Ferdinan Andley, một Delta vượt trội.
Chiếc khăn che mặt trắng mềm mại rũ xuống che đi khuôn mặt phá lệ xinh đẹp kia. Từng lớp váy lụa trắng trên người tỏa ra ánh sáng dịu lành, ăn khớp với dáng người mảnh khảnh.
Nàng xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất thế gian này. Ryan hơi ngẩn người, rồi tiếp tục cúi đầu đầu, giả bộ đáng thương.
"Không sao cả, con mau vào đi."
Một nụ cười hiền lành, ẩn chứa sự vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt thuần khiết của nàng, Ryan thấu suốt rất nhanh cho dù khuôn mặt kia bị che đi. Arian năm nay mới chỉ có mười lăm tuổi, bắt nàng gánh lên trọng trách này có quá đáng lắm hay không?
Cơ mà chắc cô quên mất, chính Ryan là người ra quyết định gia nhập quân đoàn kỵ sĩ khi chỉ vừa mới mười ba tuổi để tranh đoạt quyền lực. Tuổi của một đứa trẻ con!
Nhưng với tư cách của một Enigma, cô làm sao có thể ngồi yên chứ? Enigma, chính là giới tính huyền thoại của lục địa này, hiếm hoi lắm mới có một cá thể cơ mà. Có chết, cũng phải chết một cách thật vinh quang! Đến cả nam chủ cũng chỉ là một cái Alpha, cô phải phấn đấu chứ?
Ryan sớm đã có kế hoạch rõ ràng. Cô phải nắm quyền thật cao, cầu xin vua Robert nàng ta gả cho cô, bãi bỏ thân phận Thần điện Thánh nữ mới có thể trốn được kết cục bi thảm kia. Mỗi ngày Arian ăn rất ít, còn phải cư xử cho đúng cách một Thánh nữ. Nàng còn phải lắng nghe hàng trăm lời thú tội vô bổ từ các tín đồ, thật khiến Ryan sót chết đi được.
"Thánh nữ, xin thất lễ. Hãy để cho cơ thể thấp kém này của con chạm vào thánh thể của người."
Ryan biết mình không xứng với Arian, nhưng cô biết mình chỉ có thể làm thế này để có thể cứu nàng. Delta muốn có một mối quan hệ vững chắc và lâu dài, chứ không phải một mối quan hệ chóng vánh, Delta cho dù là biến thể của Omega và Beta, thì cũng sẽ không dễ dãi như hai bọn họ.
Mà trước đó, tiền đề là Ryan phải lấy được lòng tin của Arian trước.
"Người cứ ngồi xuống trước đã."
Ryan thả nàng xuống chiếc ghế dài cạnh lò sưởi. Bản thân quỳ một chân xuống, bàn tay thô thiển đầy những vết sẹo thành thục tháo giày của nàng ra. Bàn chân trắng nõn ẩn hiện vệt sưng đỏ vì phải đứng cả một ngày trời nghe những lời thú tội lảm nhảm, hình như còn thê thảm hơn cả các kỵ sĩ, khiến cô đau lòng chết đi được.
"Con đoán, người chưa dùng bữa phải không?"
Nếu để Solomon - đại tư tế nhìn thấy cảnh này, hẳn là hắn sẽ lại tấm tắc cảm động khen ngợϊ ȶìиᏂ thương yêu đồng cảm hai người, cho dù hắn biết rõ Ryan là một kỵ sĩ có tiếng vang trong binh đoàn đầu tiền tuyến. Cô có thấm bao nhiêu máu người, lẽ nào hắn lại không hề biết?
"Đúng vậy, nhưng hãy để ta đoán, con cũng chưa dùng bữa có phải không?"
Arian nheo mắt cười, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm của Ryan lên. Cô cực kỳ phối hợp bình tĩnh ngẩng đầu, hai tay vẫn không quên xoa bóp cho bàn chân sưng đỏ: "Không phải đâu, con đã dùng bữa ở nhà rồi. "
Ryan hơi dùng lực ấn xuống chân của Arian một cái, nàng liền kêu một tiếng: "A~"
Một tiếng vang khắp lễ đường vắng vẻ.
Cực kỳ câu dẫn người khác. Thật là, Ryan chính là một Enigma đó, làm sao mà bỏ qua được đây? Cô cũng đâu phải thứ ngốc nghếch gì. Ryan cười ranh ma, hỏi: "Người thoải mái chứ?"
Arian hơi đỏ mặt gật đầu, chỉ là xoa bóp thôi mà, tại sao nàng lại có thể...? Kêu lên khiến người khác nghi ngờ như thế?
"Hôm nay là Giáng Sinh," Ryan ngừng lại động tác chậm rãi từ trong l*иg ngực lấy ra một hộp sắt nhỏ, đặt vào trong tay của Arian, "Con dâng tặng người chút bánh ngọt."
"Con biết người buộc phải ăn kiêng, mong người sẽ không phật ý với món quà này."