Em Không Chọc Nổi Ngài

Chương 11

Sao sếp Đoàn lại muốn đi?

Anh ấy và Lâm Tuyết Hà không có quan hệ gì hết mà?

Hai công ty cũng đâu có hoạt động kinh doanh chéo nào đâu?

Chắc sếp lớn cũng không dặn dò anh ấy đi thăm hỏi đâu nhỉ?

Ôn Nhã dùng sức nắm chặt chiếc cốc, lẽ nào, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi sau khi cô rời đi vào ngày hôm qua, hai vị đại ca này đã phát triển… mối quan hệ trên mức tình bạn ư?

“Sao lại mất hồn mất vía thế kia, đã tan làm rồi hả.”

Đoàn Minh An vừa bước tới đã thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của cô, không nén nổi mà phải bật cười: “Bởi vì anh bảo muốn đi ăn chung nên áp lực quá à?”

“… Tất nhiên là không phải rồi ạ.” Đứng trước đồ ăn thì mọi người đều bình đẳng như nhau, mà kể cả có đứng trước mặt Lâm Tuyết Hà thì cô cũng chẳng sợ nữa.

Ôn Nhã gạt mấy suy đoán hoang đường trong đầu mình sang một bên, đặt cốc xuống rồi đeo balo đã thu dọn xong từ nãy lên: “Chỉ là hơi lơ đễnh một chút thôi, chúng ta đi thôi.”

Đoàn Minh An là một người ga lăng, giúp mở cửa xe, giúp kéo ghế, lúc gọi món sẽ hỏi ý kiến và những món đối phương không ăn được, thỉnh thoảng sẽ pha vài câu đùa khôi hài để khuấy động bầu không khí, phải nói là cực kỳ chu đáo, hoàn toàn không để cho Ôn Nhã phải suy nghĩ nhiều một chút nào.

Bầu không khí rất thoải mái, Ôn Nhã cảm nhận được sự vui vẻ đến từ tận đáy lòng, không ngờ cô lại ăn ít đi.

Có hai nguyên nhân, một là vì Đoàn Minh An nói chuyện rất nhiều, hơn nữa, anh ấy nói rất thú vị, cô nghe cũng thấy vui tai nên tất nhiên sẽ ít động đũa hơn, hai là sau khi được quan tâm chăm sóc như một cô gái thì cô… ngại không dám ăn nhiều.

Sau khi cái nết “giữ giá” của con gái trỗi dậy, Ôn Nhã giương mắt nhìn một đống thịt thà bày ra trước mắt nhưng chỉ có thể nếm thử một ít.

Sau khi ăn lưng lửng tầm ba phần, cô đặt đũa xuống.

Haiz, vui thì vui thật, chỉ là ăn cơm không ngon miệng nữa.

“Con gái ăn ít thật đấy.” Đoàn Minh An cười lắc đầu, giơ tay về phía nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa: “Thanh toán.”

Đồ ăn trên bàn vẫn còn thừa một nửa, Ôn Nhã làm như thờ ơ mà nhìn đi chỗ khác: “Thật ra cũng không ít đâu, chỉ là buổi chiều ăn nhiều hoa quả quá nên bụng hết chỗ chứa rồi.”

Lãng phí quá oa oa oa.

Lúc tạt ngang qua một cửa hàng cháo gần bệnh viện, Ôn Nhã bảo anh ấy dừng xe.

“Xin lỗi nhé sếp Đoàn, em phải đi mua cơm tối giúp anh Lâm…” Cô tháo dây an toàn: “Anh cứ đợi em trong xe là được, em sẽ quay lại thật nhanh.”

Bởi vì quanh đó rất khó để tìm nơi đậu xe, cho nên Đoàn Minh An chỉ đành bỏ cuộc, anh ấy đưa mắt nhìn cô chạy hoà vào đám đông, dù rằng vốn dĩ anh ấy rất muốn đi cùng cô.

Mười phút sau, Ôn Nhã lại nhanh chóng đi ra khỏi dòng người, bước lên xe với một phần đồ ăn mua mang về đã được đóng gói kỹ càng.

“Anh đợi lâu không?”

Đoàn Minh An lắc đầu: “Mua xong hết rồi chứ?”

Ôn Nhã dùng tay làm động tác chiến thắng [*]: “Cứ thế này mà xuất phát thôi!”

[*] Nguyên văn là “胜利的手势” chỉ động tác giành chiến thắng hay giơ tay chữ V. Cho dễ hình dung thì nó chính là emoji ✌️.

Đoàn Minh An vui vẻ, sảng khoái dậm chân ga: “Tuân lệnh.”

Tự dưng Ôn Nhã bị trêu chọc, vành tai ẩn giấu sau mái tóc dài lặng lẽ ửng đỏ lên.

Cảm, cảm giác của yêu đương ~

Lúc Ôn Nhã gõ cửa đi vào, Lâm Tuyết Hà đang gọi điện thoại, anh nhìn cô một cái rồi nói với điện thoại: “Đến rồi, anh yên tâm đi.”

“Cứ vậy trước đã, em cúp máy đây.”

Buông điện thoại xuống, anh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt sượt qua người Ôn Nhã, đáp xuống người Đoàn Minh An đang đi sát phía sau cô.

Người vừa mới gặp hôm qua thì khỏi cần phải mất công nhớ lại làm gì, nhưng hai người này lại cùng nhau xuất hiện một lần nữa, chắc hẳn là mối quan hệ rất tế nhị.

Ôn Nhã nhanh chóng thu dọn đồ để Lâm Tuyết Hà dùng bữa, Đoàn Minh An tiến lên chào hỏi: “Tôi nghe Ôn Nhã nói anh bị bệnh nên tiện thể ghé qua thăm hỏi, anh đã thấy đỡ hơn chưa?”

Lâm Tuyết Hà khẽ gật đầu: “Cảm ơn, đỡ hơn nhiều rồi.”

Nghe cứ như quan hệ giữa anh ta và đồ ngốc nào đó thắm thiết lắm không bằng, nhưng rõ ràng hai người này không phải bạn trai bạn gái của nhau, thế tức là… người ta coi mình là tình địch.

Lâm Tuyết Hà – người đang phân tích ý đồ thật sự của Đoàn Minh An lặng lẽ liếc nhìn Ôn Nhã đang bận rộn, giá cả thị trường cũng không tệ đấy nhỉ.

Ôn Nhã hoàn toàn không biết hai người đàn ông này đang nghĩ gì, cô chỉ cặm cụi giúp Lâm Tuyết Hà sắp xếp lại khu vực ăn uống để anh có thể dùng bữa tốt hơn, bao bì vỏ bọc nào cần bóc thì đều bóc ra hết.

“Ngại quá tôi không đem đồ thăm hỏi tới, chỉ có cái này…” Đoàn Minh An đưa túi giấy đã chuẩn bị từ trước ra: “Vừa mua tạm hai quyển tạp chí, hy vọng có thể giúp anh đỡ buồn chán.”

Lâm Tuyết Hà đưa tay nhận lấy, tiện thể liếc nhìn tên cuốn tạp chí, một quyển là tạp chí tài chính tương đối uy tín trong nước, quyển còn lại là những mẩu truyện dân gian thú vị, cũng có tâm đấy chứ.

“Cảm ơn.”

Đoàn Minh An mỉm cười, vị này đúng là trầm lặng ít nói đến mức khiến người ta không thể tiếp lời được.

Sự im lặng quen thuộc lại xuất hiện, nhưng trong lòng Ôn Nhã lại cảm thấy mình được an ủi rất nhiều, cứ nhìn mà xem, Lâm Tuyết Hà chính là sự tồn tại có thể khiến một người giỏi giao tiếp như sếp Đoàn cũng phải câm nín.

“Ting ting ting…”

Tiếng điện thoại bất ngờ vang lên đã cứu cánh bầu không khí đang phát triển theo hướng gượng gạo khó xử, Đoàn Minh An nói một câu xin lỗi rồi nghe máy, đầu lông mày vốn đang thả lỏng cũng dần chau lại theo nhịp nói chuyện gấp gáp, dồn dập của đầu bên kia.

“Tôi biết rồi, cậu cứ tiếp tục liên lạc, tôi sẽ về ngay.”

Anh ấy cúp máy, sau đó, không ngờ lại nhìn về phía Ôn Nhã trước: “Xin lỗi em, Ôn Nhã, anh buộc phải về công ty một chuyến, không thể đưa em về được rồi.”

“Dạ?” Vốn dĩ anh ấy cũng có hứa là sẽ đưa mình về đâu, sao lại phải xin lỗi?

Dù đang ngơ ngác không hiểu gì nhưng Ôn Nhã vẫn hoang mang đáp lời: “Không sao đâu ạ, anh cứ bận việc của anh đi, không cần phải lo cho em.”

Đoàn Minh An mỉm cười, bấy giờ anh ấy mới nói với Lâm Tuyết Hà: “Anh Lâm, tôi về trước đây, anh nghỉ ngơi cho tốt.”

Thấy anh ấy đang cố ý phân rõ thân sơ, Lâm Tuyết Hà nhếch môi tạo nên một nụ cười, giọng điệu vô cùng ôn hoà: “Được, sếp Đoàn đi đường cẩn thận.”

Nụ cười này giống y như cơn ác mộng lặp lại của Miss Ôn, sau lưng Ôn Nhã lạnh toát, cả người sởn da gà.

Sao cứ có cảm giác như thể là anh đang cố ý…

Đoàn Minh An rời đi, Ôn Nhã ngồi trên ghế đẩu đợi Lâm Tuyết Hà ăn xong và thu dọn hết rác rồi mới rời đi.

Chiếc thìa trong tay Lâm Tuyết Hà chậm rãi khuấy cháo kê đường đỏ, cháo chỉ có vị hơi ngọt nên cũng không ngán cho lắm, nhưng khi được ăn kèm với há cảo thuỷ tinh đẹp mắt và bánh bao rau chân vịt, khẩu vị ăn cũng tăng vọt lên theo.

Ôn Nhã cứ nhìn rồi lại nhìn, thầm nuốt nước miếng.

Ánh mắt của cô quá sức nóng bỏng, Lâm Tuyết Hà bị cô nhìn chằm chằm đến mức nuốt không trôi được nữa, cuối cùng anh ngẩng đầu lên liếc cô một cái: “Chưa ăn cơm à?”

Ôn Nhã bấm bụng mình một cái, ngượng nghịu nói: “Ăn rồi… nhưng chưa no.”

Đến giờ Lâm Tuyết Hà cũng thấy cạn lời: “… Rốt cuộc là cô phải ăn chừng nào?”

“Thì tại tối nay ăn ít.” Ôn Nhã vội biện minh sự trong sạch của bản thân: “Tôi mới chỉ ăn có chút xíu thôi!”

“Tại sao… à.” Lâm Tuyết Hà hiểu ra, tâm lý con gái bùng lên khi đứng trước người đàn ông trong lòng, cho nên phải nhịn đói đây mà: “Tự chuốc lấy.”

Ôn Nhã mím môi, đúng là do cô tự chuốc lấy.

Đôi đũa đảo qua phần há cảo, ngay giây sau bỗng thu lại, Lâm Tuyết Hà nhíu mày: “Cho nên, suất há cảo này là cô tự mua cho mình đấy à?”

Ôn Nhã trợn to mắt, tủi thân nói: “Tôi mua theo thực đơn mà anh đưa…”

“À, sao mà trùng hợp thế nhỉ, đúng ngay lúc cô chưa ăn no thì lại có một suất há cảo đầy dầu mỡ mà tôi thì lại không ăn được?” Ngón tay trắng nõn đẩy hộp đồ ăn từ bên trái sang bên phải: “Thôi được rồi, ăn đi.”

Anh hơi hất cằm lên, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Ôn Nhã cũng vênh mặt lên nhìn anh, sau mười giây đối mắt, Lâm Tuyết Hà cụp mắt cười nhẹ, cuối cùng đẩy hẳn hộp đồ ăn sang bên phải.

“Ăn hay không thì tùy.”

Rõ ràng thứ được đẩy qua là há cảo có vị mằn mặn, nhưng Ôn Nhã lại nếm được vị cháo kê đường đỏ.

Hơi ngòn ngọt.

Cô lập tức đi rửa tay, bốc miếng há cảo không hề ngấy dầu mỡ lên rồi bỏ vào miệng, một cảm giác không thể thoả mãn hơn được nữa chợt dâng trào. Lại liếc sang Lâm Tuyết Hà, sắc mặt của anh đã khôi phục trở về dáng vẻ không vui không buồn thường thấy, vẻ giả bộ kiêu ngạo đã biến mất sạch sành sanh.

Miếng há cảo ngon lành chui tuột xuống bụng, Ôn Nhã cười toe toét như một cô ngốc ngờ nghệch: “Cảm ơn anh Lâm.”

“Ừm, lần sau nhớ ăn no vào đấy.”

Ôn Nhã nghĩ bụng, nếu còn cơ hội được ăn cơm với sếp Đoàn, chắc chắn là cô vẫn phải chịu đói cho xem.

Chỉ với một khoảnh khắc do dự, Lâm Tuyết Hà đã nhìn thấu người ta: “Nếu hai người ở bên nhau, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết bộ dạng thật của cô thôi.”

Mặt Ôn Nhã đỏ gay: “Sao đến cả anh mà cũng nói mấy chủ đề như thế này vậy!”

“Thì tại rảnh mà.”

“…” Câu nói này quá có lý, cô thật sự không thể phản bác lại được.

Chiếc thìa của Lâm Tuyết Hà khuấy qua đảo lại trong bát cháo, nhiệt độ cũng giảm xuống từng chút một: “Nhưng cá nhân tôi cảm thấy hai người không hợp nhau lắm, anh ta có ham muốn kiểm soát, mà cô thì lại không muốn bị chi phối.”

Ôn Nhã lúng túng: “Anh Lâm này, tự nhiên anh quan tâm tôi như vậy làm tôi thấy hơi sợ đấy…”

Lâm Tuyết Hà liếc nhìn cô với ánh nhìn đầy sâu xa và bao hàm vô vàn ẩn ý, gương mặt như phảng phất ý cười: “Xin lỗi, là do quá rảnh mà ra.”

Rất tốt, rất giỏi, rất ngầu.

Ôn Nhã hít sâu một hơi, cúi đầu xuống.

Nửa phút sau.

“Anh Lâm, tôi ăn hết rồi.”

Lâm Tuyết Hà đang bưng cháo kê, anh hơi nâng mí mắt lên.

Một giây sau, Ôn Nhã giơ móng vuốt tội ác ra và hướng về phía bánh bao rau chân vịt với tốc độ nhanh như chớp, lời lẽ hùng hồn: “Nhưng mà vẫn chưa thấy no!”

Tuy bánh bao khá nhỏ, nhưng nhét cả cái vào thì vẫn lấp đầy hai bên má, phồng đến mức Lâm Tuyết Hà cho rằng sinh vật trước mặt anh đột nhiên biến đổi gen.

Anh không ngờ đến cảnh này, hơi sững sờ.

Ôn Nhã lấy tay che miệng, nhai nhồm nhoàm.

Giọng nói ồm ồm không rõ ràng.

“Tuôi ăn hết cấy nầy cũm khôm no…” (Tôi ăn hết cái này cũng không no…)

Lâm Tuyết Hà nhìn chằm chằm dáng vẻ ngốc nghếch của cô trong ba giây, cuối cùng, anh cười nhẹ thành tiếng.

Dáng vẻ thẹn quá hóa giận trông cũng đáng yêu phết.