"Mạt Mạt, lại đây."
Tư Việt vươn tay về phía Mạt Mạt, ý bảo đứa nhỏ đến bên cạnh mình.
Cái đầu nhỏ của Mạt Mạt lắc như trống bỏi, đáng thương nắm chặt lấy vạt áo của Yến Cửu không chịu buông ra: "Con chỉ muốn ba ba thôi."
"Hắn không xứng làm cha con, sau này chú và bố sẽ chăm sóc con thật tốt."
Bạch Nguyệt Quang nói xong, làm bộ muốn kéo tay Mạt Mạt, chuẩn bị dùng vũ lực mạnh mẽ kéo đứa nhỏ rời khỏi Yến Cửu.
"Không cần, đừng có chạm vào đứa nhỏ......"
Yến Cửu xông lên muốn đánh nhau với bọn họ, lại đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo về phía sau.
"Đủ rồi, Yến Cửu, em còn ngại sự tình huyên náo không đủ khó coi sao?"
Đó là giọng nói của anh cả.
Anh cả đã cùng phe với bọn họ rồi sao?
"Đó là Mạt Mạt của tôi, ai trong số các người cũng đừng hòng cướp đứa nhỏ đi... Buông tôi ra..."
Yến Cửu bị ác mộng chứa đầy gông cùm xiềng xích trói buộc, ngón tay đeo thiết bị giám sát lại giống như đang liều mạng bảo vệ cái gì đó, cố gắng hết sức muốn nâng tay lên, thế nhưng bởi vì thân thể quá mức suy yếu nên vẫn bất lực như cũ.
Bỗng nhiên, bên tai Yến Cửu truyền đến một giọng nói trong trẻo của trẻ con: "Huhu, Cửu Cửu không khóc nha…"
Ánh rạng đông xuyên qua lớp bụi bặm.
"Hừ...... Hừ....."
Yến Cửu chợt bừng tỉnh, trái tim điên cuồng nhảy loạn xạ, sau khi hoàn hồn lại, l*иg ngực vẫn kịch liệt phập phồng không ngừng.
Bị những cảnh tượng trong giấc mơ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thần kinh, trong lúc hoảng hốt ngay cả dáng vẻ của những thành viên trong gia đình mình cậu cũng không nhớ rõ, chỉ có những tình tiết mơ hồ kia vẫn sống động rõ mồn một trước mắt.
"Cửu Cửu không gặp Kim Đậu Đậu". Giọng nói mềm mại đặc trưng của trẻ nhỏ vờn quanh bên tai Yến Cửu, khiến cho Yến Cửu theo bản năng xoay đầu lại- -
Ánh mắt vừa mới tập trung xoay qua nhìn, Yến Cửu lập tức bị đôi mắt đen to tròn đối diện gần như giống hệt mình hấp dẫn triệt để.
Ôi trời ơi, vừa nhìn đã biết đây là đứa nhỏ của cậu rồi.
Đứa bé đáng yêu với đôi mắt to long lanh ngấn nước đang nhón chân lên, cố gắng thò nửa người trên ghé vào bên giường bệnh của Yến Cửu, một lòng lau nước mắt cho cậu, nhưng không hề chú ý tới bên gò má mình cũng tràn đầy nước mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì khóc không kìm được mà nức nở, thỉnh thoảng còn có thể đυ.ng tới đầu ngón tay Yến Cửu.
"Cửu Cửu, huhu… đừng khóc nữa nhé..." Rõ ràng chính mình cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn vừa khóc vừa an ủi cậu.
Trái tim Yến Cửu đau đến mức gần như vỡ nát.
Cậu mấp máy đôi môi tái nhợt của mình, cố gắng phát ra một âm thanh: "...Mạt Mạt?"
"Ở đây......"
Nhìn thấy Yến Cửu thật sự mở mắt ra, còn gọi tên của mình, Mạt Mạt lập tức nín khóc mỉm cười, lại tiến tới gần một chút, dùng hai má cọ ngón tay Yến Cửu, giống như một loại động vật nhỏ nào đó hy vọng được chủ nhân vuốt ve đầu mình.
Không biết là bị loại lực lượng thần bí nào đó khích lệ, Yến Cửu lại thật sự lấy khuỷu tay chống thân thể ngồi dậy, mặc dù còn phải thở hồng hộc nhưng trong mắt vẫn tràn đầy dịu dàng vươn tay về phía Mạt Mạt: "Đứa nhỏ ngoan, đến đây nào, ngồi trong lòng ba ba này."