Mua Phu

Chương 7

Chương 6
Không cần phải nói nhiều, chỉ cần tùy ý suy đoán thì cũng không khó lý giải. Tôn tú tài tự nhận cầu thân với nàng đã là hạ mình lắm rồi, bị cự tuyệt tất nhiên sẽ không dễ chịu gì. Hắn cho rằng nàng không biết điều. Lời y truyền ra, làm sao mà dễ nghe được chứ?

Nhưng hắn có năng lực gì đây? Dù có khuyên nhủ thì chắc gì nàng đã nghe.



“Tiểu thư… có suy nghĩ riêng của mình.” Cuối cùng, hắn chỉ có thể đáp lại như thế.



Người ta không thấy gì. Hắn là người ngoài thì chính hắn cũng nên cẩn thủ chừng mực, đừng nên không đứng đắn nữa.



Lời hắn nói có trọng lượng thế nào? Thử qua một lần là quá đủ rồi.



Hắn chỉ cần làm tốt bổn phận của mình. Những chuyện còn lại, không nên lắm miệng, cũng không nên nhúng tay vào lo chuyện bao đồng.



“Đúng rồi, tháng sau Đại Ngưu nhà ta rước dâu, ngươi cùng Tiểu Vũ cùng đến uống rượu mừng nha. Ta thay các ngươi giữ chỗ.”



Hắn thấp giọng đồng ý rồi tạm biệt Ngưu thẩm. Mục Hướng Vũ đã về trước một bước, đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.



Hắn chạy nhanh đến hỗ trợ. Chia chỗ chân gà vừa mang về làm hai phần. Đánh giá sức ăn của nàng không nhiều, không thể một lần mà ăn hết toàn bộ được, cho nên để dành một nửa đến ngày mai ăn tiếp.



Mục Hướng Vũ đang ở bên cạnh rửa rau. Đầu ngón tay vẫy nước, thanh âm cực nhẹ, nhẹ đến mức không thể nghe thấy tiếng róc rách. Nhưng hai người bọn họ dựa vào nhau quá gần, hắn tất nhiên không thể bỏ qua.



Hắn nghiêng đầu nhìn vào tay nàng, nhìn thấy trên đầu ngón tay rõ ràng là những lỗ nhỏ li ti do bị kim châm. Có vài lỗ bị châm hơi nhiều, chảy cả máu, liền tùy ý lau vào cổ tay áo.



Nàng bây giờ không chỉ đưa cơm chăm em bé, mà ngay cả may đồ vá áo cũng bắt đầu làm rồi sao? Rốt cuộc nên vì Tôn tú tài làm đến mức nào mới là đủ đây?



Nàng cũng biết… cũng biết người ta căn bản không hề quý trọng chút nào, tội gì phải đem thật tình đến để cho người ta giẫm lên?



Nhưng hắn vẫn không thể nào nói ra miệng những lời giáo huấn khiến nàng đau lòng được.



“…Để ta rửa cho.” Điều duy nhất có thể làm, chỉ là giảm bớt công việc cho nàng, đối với nàng tốt hơn một chút.



Một chút nóng ấm… từ phía sau kề dựa vào người, khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.



“Tiểu thư?” Nàng đang làm gì vậy?



“Đừng nhúc nhích, chỉ một lát thôi mà, ta hơi mệt.”



Mệt mỏi sao?



Hắn đứng yên, không gây tiếng động, để mặc nàng dựa vào người.



Nàng đưa tay ra phía trước, vươn dài tay chạm tới cổ tay hắn.



“Thân mình ngươi hình như đã rắn chắc hơn, bây giờ đến lượt ta cần nhờ ngươi…” Làm gì còn dáng vẻ ốm yếu như lúc ban đầu nữa đâu.



“Là nhờ tiểu thư điều dưỡng tốt.”



“Không phải đâu…” Người này nói dối để an ủi người khác, tưởng mọi người đều vô tâm hết sao. Ngoại trừ chữa trị lúc ban đầu, lại khai đơn thuốc, nàng có làm được gì đâu, tất cả còn lại đều là nhờ hắn thu xếp.



Nàng thu hai tay ôm lấy thắt lưng hắn. “Nhưng không sao cả, có thể giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất…”



Hắn không được tự nhiên liền xệ dịch thân, tránh né sự đυ.ng chạm của nàng. Thân dán lấy thân, tư thế này quá mức thân mật rồi…



Đâu thể để nàng làm loạn lên được, cũng nên có hạn độ, phải biết chừng mực chứ.



“Vậy thì được rồi, ngươi ra ngoài ngồi nghỉ đi.”



Nàng nhún nhún vai, hiếm khi không tranh cãi với hắn, ngoan ngoãn đến bên bàn ngồi xuống, há mồm chờ ăn cơm.



Hắn lưu loát làm đĩa rau xanh cùng món thịt khô xào hoa tỏi non, lại chiên một trái trứng, cuối cùng bưng hai chén cơm lên bàn.



Mục Hướng Vũ nhìn nhìn bát cơm của mình rồi lại nhìn nhìn hắn.



Trong bát hắn bưng đến cho nàng có mấy miếng thịt gà, còn trong bát của hắn thì ngoại trừ cơm trắng cũng chỉ có hai miếng dưa muối tương. Nếu không đặc biệt lưu ý, thì hắn cứ ăn như vậy mãi.



Nàng gắp miếng thịt trong bát đưa qua, hắn lắc đầu chống đẩy, “Ngươi ăn hết đi, trong bếp vẫn còn.” Thuận tay còn đẩy đĩa trứng về phía nàng.



Đúng vậy, trong bếp vẫn còn, hắn không lừa nàng. Nhưng hắn cũng không nói chính mình sẽ ăn. Nếu nàng đoán không lầm, phần còn lưu trong bếp sẽ tiếp tục xuất hiện trong bát cơm tiếp theo của nàng.



Không có ai hiểu rõ tính tình của hắn hơn nàng. Nếu nàng không nói, e rằng hắn sẽ chỉ ăn độc cơm trắng qua bữa.



Kiên quyết không cho hắn đùa nghịch nữa, nàng đứng dậy vào phòng bếp lấy ra nửa phần chân gà, nửa phần trứng chiên còn lại. Ép hắn phải ăn hết chúng nó.



Hắn không lay chuyển được nàng, đành phải nghe lời.



Dùng xong bữa tối chưa lâu, hắn vừa rửa xong chén bát đi ra lại không thấy bóng dáng nàng đâu nữa.



Hắn mở cửa nhìn ra ngoài, muốn đi tìm nhưng vừa ra đến cửa lại dừng bước chân.



Làm gì vậy? Nàng đâu còn nhỏ nữa, bản thân biết rõ mình đang làm cái gì mà. Lúc nên về tự nhiên sẽ trở về. Hắn ngoại trừ thay nàng chăm coi căn nhà này, thì còn có thể làm được gì nữa.



Nhưng mà… Không thể không thừa nhận, đáy lòng có chút tịch mịch.



Hắn đứng trong viện, nhẹ nhàng mơn trớn cái võng trống rỗng, hồi tưởng lại quá khứ. Những lúc rảnh rỗi, hai người thường cùng nhau ở trong viện ngắm trăng, nói việc nhà việc vặt. Đôi khi cao hứng, nàng hay chọc ghẹo hắn, làm chút ngôn hành giả ái muội rất giống, làm hắn đỏ mặt rồi cười…



Nhìn kiểu cách nàng lười nhác nằm trên võng, đối với hắn mà nói, đó chính là cảnh trí đẹp nhất thế gian này.



Hắn từng có suy nghĩ xa xôi, nếu có thể cứ thế này cùng nàng nâng đỡ lẫn nhau, vui vẻ qua ngày. Cuộc sống mặc dù gian khổ đến mấy cũng không ngại. Cả đời hắn còn dám mơ cầu điều gì hơn.



Ý tứ của Ngưu thẩm, không phải là hắn không hiểu, cũng không phải bị những suy nghĩ tự ti, không có chí tiến thủ quấy phá – Lúc ban đầu có lẽ cũng có một ít. Bởi vì khi đó, hắn ngoại trừ trở thành gánh nặng của nàng ra thì cũng không thể làm được gì. Nhưng về sau, từ từ có thể đứng vững vàng bước chân, rõ ràng chính mình có thể làm được gì đó, năng lực cũng ổn. Có lẽ hắn không phải là người tốt nhất nhưng có hắn ở bên cạnh lo lắng cho nàng, chỉ biết rằng nàng sẽ rất tốt. Tuyệt đối hắn sẽ không tự ti, sẽ không không có chí tiến thủ.



Mặc dù hắn chưa từng tỏ thái độ, nhưng với trí tuệ như nàng cũng phải hiểu được chứ. Nàng muốn hắn làm gì, hắn đều làm cái đó. Nếu muốn dắt tay cùng đi, hắn cũng vui vẻ đưa tay ra. Nếu muốn hắn làm nô làm phó, hắn cũng chiều theo nàng tất cả.



Mãi cho đến hôm nay, nàng chưa bao giờ rõ ràng tỏ ra muốn hắn, vì vậy, hắn cũng không thể làm gì được.



Hắn ngửa đầu, nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời đêm. Đối với hắn mà nói, nàng giống như một vầng trăng thanh, ánh sáng rực rỡ mà thiêng liêng. Khi chưa xác nhận rõ ràng được ý nguyện của nàng, hắn không thể, cũng không cho phép mình hành động thiếu suy nghĩ. E sợ chỉ cần một lần khinh suất, sẽ không thể thu hồi.



Hắn, không muốn trở thành Tôn tú tài thứ hai.



———-*** ———-



Hắn luôn luôn cho rằng, bản thân cả đời sẽ không nổi nóng với nàng. Nhưng hiển nhiên, hắn đã đánh giá mình quá cao rồi.



Cuộc đời chưa đi đến đâu, tính tình hắn đã bộc phát. Hơn nữa còn phát tiết rất lớn, càng không thể nào vãn hồi.



Nguyên nhân của sự bộc phát này là do một ngày, hắn chiếu theo lệ thường vào viện cho sủng vật ăn. Không nhìn thấy bạch thỏ, cho rằng nó ham chơi, nên hắn đi dạo một vòng tìm.



Con thỏ này đã bị nàng chiều hư, ham chơi mà sức ăn cũng càng nuôi càng lớn. Còn dám so hơn thua với hắn, động một tí liền cắn ống quần của hắn để thị uy. Hắn tức giận đến mức suốt ngày cứ nói là thèm ăn thịt thỏ.



Hắn tìm dọc theo các phòng một hồi cũng không tìm thấy, liền tiến vào hỏi Mục Hướng Vũ một tiếng.



“À, thỏ thỏ hả, ta thả lại vào rừng rồi. Tránh để ngày nào đó ngươi sẽ bắt nó ăn thịt.” Nàng không dụng tâm, thuận miệng trả lời hắn một câu.



“Nói đùa đấy à?” Hắn thực sẽ ra tay được sao? Nó thích cắn ống quần, hắn còn không phải đều để mặc cho nó cắn rồi lại vá quần sau đó sao.



Trong lòng… cảm thấy là lạ.



Nuôi lâu như vậy rồi, từ một con thỏ nho nhỏ nuôi thành một con thỏ béo núc ních, cũng nuôi dưỡng cảm tình lớn lên theo.



Nhưng quay đầu ngẫm lại, nếu nó muốn đi, thả về rừng cũng tốt. Con thỏ kia vốn là loại thú hoang sơn dã. Thả đi, hẳn là nó sẽ càng tự tại vui sướиɠ.



Lại cách mấy ngày sau, con tiểu tước được nuôi lớn cũng bay đi. Hắn không hiểu được là do nàng thả đi, hay là còn tiểu tước tự mình bay đi. Ban đầu vốn bị mấy âm thanh chiêm chϊếp kia quấy nhiễu khó mà ngủ được, hiện thời gian phòng an tĩnh trở lại, ngược lại hắn lại cảm thấy thiêu thiếu, có cảm thấy mất mác đến vài ngày.



Có một ngày, khi dọn hàng ra buôn bán, một gã khách vãng lai thấy nàng cùng con chó Tiểu Hắc đùa giỡn vui quá, bị bộ dáng khôi hài, đáng yêu của cục cưng hấp dẫn, rất yêu thích, mở miệng hỏi nàng có thể bán hay không?



Nàng lập tức từ chối.



Một lần, hai lần, ba lần, vị khách kia cứ qua một lần thì sự yêu thích đối với cục cưng càng sâu sắc thêm một phần. Chưa từ bỏ ý định, lại hỏi thăm lần nữa, ngay cả tiền thù lao cũng tăng cao.



Hắn cho rằng, nàng sẽ kiên quyết từ chối. Dù sao đối với bọn họ mà nói, cục cưng không chỉ là một con chó, mà còn là một thành viên trong nhà.



Bỗng một ngày kia, hắn phát hiện ổ chó của cục cưng rỗng tuếch, hỏi nàng thì…



“Cho người ta rồi!”



Nàng thật sự đã bán cục cưng lấy tiền rồi sao?!



“Chuyện này vì sao không hỏi trước ta một tiếng?”



“Hỏi ngươi làm cái gì? Có thêm chút gạo, cho ngươi ăn nhiều thêm mấy miếng cơm không tốt sao? Miễn cho ngươi cứ nhắc đi nhắc lại chuyện tiền bạc gia sản bên tai ta.”



Bộ dáng chẳng hề để ý của nàng đã khơi dậy triệt để lửa giận mà hắn đã ẩn ức trong lòng bấy lâu nay.



“Chính mình vô tình vô nghĩa thì đừng có đổ hết trách nhiệm lên đầu ta! Bấy lâu nay ta có so đo ăn nhiều ăn ít với ngươi bao giờ đâu. Ăn ít mấy bát cơm để nuôi một vườn gia cầm gia súc, là ta cam nguyện!” Không sai, ban đầu hắn cũng rất đau đầu chuyện súc vật đầy nhà, thậm chí đã cấm nàng không được đem về thêm phiền toái cho hắn. Nhưng mà, nhưng mà mấy con chó nhỏ, con thỏ nhỏ đó, nuôi dưỡng lâu đến vậy, làm gì mà không nảy sinh tình cảm? Nàng có thể nhẫn tâm như vậy sao, nói thả liền thả?



“Ngươi hung dữ với ta làm gì? Thả bọn nó đi, trong nhà không phải thanh tĩnh hơn rất nhiều đó sao? Chỗ ở mới của bọn nó cũng rất tốt. Để bọn nó được hưởng thụ những đãi ngộ mà chúng ta không thể cho được, có cái gì không tốt chứ?”



“Cho nên nếu có một ngày nào đó, người khác ra giá muốn mua ta, ngươi cũng sẽ thư thái nhượng lại, có đúng không?” Đây mới là điều khiến hắn để ý nhất. Hôm nay là thỏ là chó, một ngày nào đó cũng sẽ đến lượt hắn?



Cái gì là tốt nhất? Là ăn ngon mặc đẹp sao? Là giàu có nhất nước sao? Hay là kim bích huy hoàng trong hoàng cung mới là tốt nhất? Nếu muốn so, so tới so lui, so đến khi nào mới xong đây?



Tình cảm ơn nghĩ giữa người với người, há có thể đánh đồng với điều kiện tục khí bên ngoài hay sao? Nếu nàng tính tới tính lui chỉ có mấy chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, đem hắn treo giá bớt một thêm hai mà thôi.



Hành vi của nàng, hoàn toàn, triệt để, làm tổn thương hắn.



“Dù sao, ngoại trừ Tôn tú tài, cái gì ngươi cũng có thể từ bỏ.”



“Này… cái gì là cái gì a!” Rõ ràng là đang nói cục cưng, sao lại lôi cả Tôn tú tài ra đây?



“Không phải sao?” Nuôi chó, nuôi thỏ, nuôi tiểu tước, đều là do nàng nhất thời mềm lòng. Thích thú qua đi liền thả hết. Từng quyến luyến một chút ôn nhu, ân trạch, vậy mà chỉ trong giây lát đã biến thành một trò chê cười. Chỉ riêng có Tôn tú tài, dù bị người ta nhàn ngôn chuyện nhảm hãm hại, vẫn cứ kiên quyết không buông tay.



Hắn còn có thể nghĩ như thế nào, nàng còn muốn hắn nghĩ như thế nào?!



“Ta không biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng ta sẽ không đuổi ngươi, vĩnh viễn sẽ không, trừ phi tự ngươi muốn đi. Ngươi tin thì tốt mà không tin cũng được. Ở trong lòng ta, vị trí của ngươi đã vượt xa tất cả mọi đánh giá của ngươi.”



Thật sao?



Hắn không hiểu được bản thân có nên tin tưởng nàng hay không. Hiện thời hai người đều đang nổi nóng, hắn lựa chọn yên lặng tránh ra, không cùng nàng tranh cãi nữa.



Kể từ ngày đó, mỗi khi hắn đi ngang qua sân, đều có cảm giác sẽ có cái gì đó mềm mềm, nhột nhột phóng lên cắn ống quần hắn bất cứ lúc nào. Cũng thường hay sững sờ đứng nhìn ổ chó. Vì thế, càng không thể hiểu được.



Chẳng lẽ nàng… không hề tưởng nhớ những ngày tháng chơi đùa khi xưa chút nào sao? Cục cưng kia cho rằng bản thân là quả bóng, suốt ngày lăn lộn làm xấu, làm nũng. Hắn chỉ nghĩ thôi đã thấy rất khó chịu. Vậy mà nàng, người có cảm tình với cục cưng tốt nhất, làm sao có thể bỏ được? Làm sao có thể như thế được!



Cứ tưởng rằng nàng mềm lòng, ai ngờ nàng lại cương quyết như vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy không bằng.



Hắn không có cách nào giải thoát. Liên tục mấy ngày, chưa từng mở miệng nói chuyện với nàng.



Một ngày nọ, nửa đêm hắn thức dậy không thấy đôi giày thêu ở giường bên cạnh liền khoác áo đi ra ngoài tìm người. Thấy nàng đang ngồi xổm trước ổ chó của cục cưng, rầu rĩ thút thít.



“Ngu ngốc, sao lại không thèm để ý chứ…” Nàng cũng khó chịu, nàng cũng luyến tiếc a…



Nhưng cục cưng đi theo bọn họ, chưa ăn được một bữa cơm ngon. Khó có người nào thích nó như vậy, ngày nào cũng đến thăm. Có người tương tư, vì sao nàng lại không thành toàn? Lâu dần nó cũng sẽ quên đi, nàng chỉ là chủ nhân trong một thời gian ngắn ngủi…



Thật sự, nàng lặng lẽ theo dõi nhiều ngày rồi, luôn mãi xác nhận xem người kia có đối xử tử tế với cục cưng của nàng hay không, nếu không nàng sẽ đòi con chó về.



“Nói ta thích tìm phiền toái… Phải, ta tìm phiền toái thì bản thân ta sẽ thu thập. Ta làm người xấu thì sao, ngươi bất mãn cái gì…” Nếu chỉ có một mình nàng chịu khổ chịu tội, nàng không sao cả. Nhưng mỗi khi vì nàng nhất thời mềm lòng, cuối cùng người phải chịu thiệt đều là hắn cả, thừa nhận quả đắng cũng là hắn. Hắn căn bản sẽ không để nàng phải chịu chút ủy khuất nào. Nếu vậy thì nàng làm sao có thể còn cảm thấy không sao cả, tùy ý để hắn tiếp tục khắt khe với chính mình?



Tiễn bước từng gia cầm gia súc một, có thể làm cho hắn giảm bớt phiền não, mỗi bữa ăn cơm càng no. Muốn nàng phải gian khổ thế nào nàng cũng chịu được. Bởi vì không có gì quan trọng hơn hắn. Rốt cuộc hắn có hiểu hay không?



“Ta chẳng qua chỉ nghe được mấy lời độc thoại của hắn, hiểu được vị trí của mình trong lòng hắn. Nếu thực sự không thể chiếu cố cả hai, đương nhiên ta muốn chiếu cố hắn! Cục cưng, ngươi nói đi, ta chọn hắn, đau lòng vì hắn, có gì sai cơ chứ?” Nàng bực mình, độc thoại trước ổ chó.



Lại còn nói nàng không coi hắn ra gì… cái kiểu nói chụp mũ như vậy, còn không phải là oan chết nàng sao.



Buồn nhất là, nàng còn phải giả bộ không hề để ý. Bởi vì chỉ cần tỏ ra một chút không nỡ, nhất định hắn sẽ đòi chó về, sau đó đi khắp núi tìm thỏ. Nàng biết, hắn sẽ làm được.



“Hắn rốt cuộc còn muốn giận đến bao giờ…”



Phía sau, hắn lặng yên không một tiếng động, quay trở về phòng. Nằm trên tấm ván gỗ, đắp chăn thật cao, che giấu cái gáy, hai lỗ tai đã đỏ nóng bừng bừng.



‘Nếu thật sự không thể chiếu cố cả hai, đương nhiên ta phải chiếu cố hắn a…’



Đương nhiên như thế, không chút do dự.



‘Ta chọn hắn, đau lòng vì hắn, có gì sai cơ chứ …’



Cũng… không phải sai, chẳng qua tự nhiên nghe được, lập tức có chút thẹn thùng.



Nghe lén tâm sự của người ta, sau đó đĩnh đạc đường hoàng bước ra, nói một câu: “Này, ta nghe thấy rồi!”



Thật sự không xong rồi…



Hắn chẳng những xuyên tạc người ta, còn phát tiết với nàng nữa, lại còn tỏ thái độ kỳ quái mấy ngày liền. Chuyện này… phải xử lý thế nào mới tốt đây?