Em Là Ánh Sáng Của Anh

Chương 10

- Do tớ lo cho cậu quá nên... - Dĩnh Dĩnh mệt đến mức không thốt lên lời.

- Tớ ổn, cảm ơn cậu đã lo. - Cô nhẹ nhàng trả lời.

Hỏi han các thứ xong thì Hạo Hiên và Quán Phóng cũng tới.

- Anh bạn, danh dự học sinh ngoan mười năm học sinh ngoan mà nay lại ra ngoài đứng phạt. Chuyện hiếm nha. - Hạo Hiên vỗ vai cậu gật gù nói.

Năm người lại tản bộ dưới những bóng mát, vừa cười vừa nói.

- Nhắc mới nhớ, các cậu biết tin gì chưa? - Dĩnh Dĩnh vỗ tay nói.

- Tin gì cơ? - Cô không hiểu hỏi.

- Các cậu không ai biết à, chẳng lẽ có mình tớ với Dĩnh Dĩnh biết? - Hạo Hiên anh cũng nhìn các bạn mình hoang mang nói.

Dĩnh Dĩnh biết cô lúc nào cũng cổ hũ so với những người khác nên điều này rất đỗi bình thường.

- Tớ nghe nói, chúng ta sẽ được chọn câu lạc bộ cho riêng mình đó. Với lại chọn xong hình như còn gì ấy nhỉ, tớ quên mất rồi. Nhưng trước hết thì là từ ngày mai các anh chị khối trên sẽ nhận các hậu bối đó, tới lúc đó tớ và cậu chung nha Giai Giai! - Dĩnh Dĩnh vừa nói vừa cầm chặt tay Giai Giai lắc qua lắc lại.

- Được được, đều tùy cậu. Vậy... Cố Lâm, cậu tính vào câu lạc bộ nào? - Cô tò mò.

- Tất nhiên là con trai tụi tớ phải vô... bóng rổ rồi! - Hạo Hiên nhanh miệng trả lời.

- Đúng vậy, ba anh em tụi tớ sẽ vào câu lạc bộ bóng rổ của các anh khối trên. - Quán Phóng gỡ cây kẹo mυ'ŧ ra nhét vô miệng rồi nói giọng chắc nịch.

Cô nghe xong có chút buồn, đôi mắt lập tức chỉa xuống, không còn hoạt bát như nãy.

- Còn cậu? - Cậu quay sang nhìn cô.

- Tớ và Dĩnh Dĩnh sẽ vào câu lạc bộ piano. Tớ và cậu ấy thích chơi piano lắm. - Cô để hai tay ra sau lưng trả lời.

Cậu nghe xong cũng không đáp lại, cậu biết con gái vô bóng rổ làm gì, nhưng vẫn có chút tiếc nuối gì đó trong lòng...

- Mà mấy giờ các tiền bối mới đi? - Hạo Hiên nói.

- Tớ không biết, trên cofession trường mình chỉ bảo ngày mai, không nói là lúc nào hết. - Dĩnh Dĩnh lấy điện thoạt ra lướt rồi trả lời.

- Được rồi, mai rồi biết. Chúng ta mau về thôi, trời sắp tối rồi kia kìa. - Cô vỗ vai Mịch Dĩnh tiện thể cũng nhắc cả đám.

Thế rồi cả bọn kéo nhau ra nhà xe để lấy xe đạp chuẩn bị về.

- Huhu... l... làm sao tớ về... huhu... - Đang chuẩn bị đạp xe về thì nghe thấy tiếng khóc, cả bọn quay lại thì phát hiện ra đó là Diệp Hân.

Cô ta thấy cậu liền khóc lớn hơn.

- C... Cố Lâm... tớ bị người khác... hại tớ... huhu... tớ có làm gì ai đâu... hức... bây giờ tớ không có xe để về nữa... cậu chở tớ về... được không? - Cô ta lau nước mắt, đứng lên đi về phía cậu, hoàn toàn không để cô hay ai vào mắt trừ Cố Lâm ra.

- Nhà cậu ở đâu? - Cậu hỏi.

Cô nghe xong câu hỏi cô liền biết chỉ có chở về mới hỏi vậy, không ngờ cậu lại muốn giúp Diệp Hân. Nhưng cô làm gì có quyền lên tiếng từ chối hay là ghen... cô đâu phải là gì quan trọng với cậu đâu...

- Tớ biết cậu sẽ giúp tớ mà Cố Lâm. Nhà tớ ở đường Lâm Viên, số nhà là hai mươi bảy. - Cô ta vui vẻ cười nói.

- Vậy thì không tiện đường thả cậu xuống rồi, cậu nhờ người khác đi. Mong cậu thông cảm, đường nhà tớ hoàn toàn ngược về phía cậu. - Nói xong cậu liền đạp xe đi trước.

- K... khoan đã... - Cô ta ấp úng níu kéo.

- Bái bai, cậu về cẩn thận nha Diệp Hân, cậu ấy không đưa cậu về theo ý của cậu được rồi, mong cậu đừng làm phiền cậu ấy nha. - Cô nói xong còn không quên nháy mắt một cái rồi mới đạp.

Ba người còn lại thấy vậy cũng lập tức đạp xe đi theo.

Còn tiếp...