Thật Ra Tôi Không Ngốc Chút Nào

Chương 6

14.

Buổi tối.

Tôi đang muốn đi ngủ đúng giờ.

Ting.

Có người gửi yêu cầu kết bạn cho tôi.

Để xác nhận kết bạn, chỉ có hai chữ.(好友验证上)

“Cố Việt.”

Tôi cực kỳ thắc mắc tại sao cậu ta lại đột nhiên thêm tôi.

Tôi do dự một chút, chấp nhận.

Chấp nhận xong, cậu ta chẳng nhắn gì cả.

Mà chỉ gửi cho tôi một bức ảnh.

Là hình ảnh giấy chứng nhận rõ ràng nghiêm túc của Cố Việt.

Phía dưới có cái đế màu đen khắc một hàng chữ thô “Quán quân cuộc bình chọn nam thần giàu có nhất trường”.

Tôi nhìn ảnh chụp, nghi hoặc nhắn lại cậu ta ba cái dấu chấm hỏi.

Cố Việt bên kia nhanh chóng nhắn một câu.

“Xem xong không có cảm nghĩ gì hả?”

Tôi cố gắng suy nghĩ một hồi.

Đột nhiên nhận ra.

Lập tức trả lời lại cậu ta.

“Có phải cậu đang rất lo lắng sẽ bị người khác cô lập hay không?”

Dù sao cậu ta cũng bị bình chọn thành người có tiền nhất trường, bố tôi trước kia từng nói, tỏ ra giàu có quá sẽ rất dễ bị cô lập.

Ngẫm lại, trước kia cậu ta lại còn đơn thuần nói nào là lái du thuyền đi câu cá mập, nào là ở trang viên với biệt thự một cách không phòng bị trước mặt người khác.

Bây giờ lại bị bầu chọn thành người có tiền nhất trường, có khi lại là bước đầu tiên khiến Cố Việt bị cô lập.

Tôi đột nhiên vô cùng biết ơn bố tôi bắt tôi giả nghèo, nếu không bây giờ kết cục của tôi có lẽ cũng sẽ thảm giống như Cố Việt!

Cố Việt không trả lời lại tôi, hẳn là ngầm thừa nhận suy đoán của tôi.

Tôi nghĩ nghĩ, hỏi cậu ta.

“Hay là ngày mai cậu bắt đầu nhặt ve chai cùng tôi nhé? Bảo là trong nhà phá sản?”

Cố Việt lần này trả lời lại rất nhanh.

“……”

Là một chuỗi dấu ba chấm.

Tôi nhìn chả hiểu gì.

Muốn hỏi cậu ta như vậy là có ý gì.

Cậu ta lại nhắn cho tôi một tin.

“Tết Nguyên Đán có về nhà không?”

Còn hơn một tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán.

Tôi không biết vì sao bây giờ cậu ta lại hỏi như vậy.

Tôi đúng sự thật trả lời cậu ta: “Nhất định phải về chứ.”

“Đúng lúc khi đó là sinh nhật tôi, tôi muốn tổ chức tiệc sinh nhật, cậu có muốn đến nhà tôi không?”

Tôi bối rối.

Nếu đổi lại là trước đây, tôi chắc chắn sẽ trực tiếp từ chối.

Nhưng Cố Việt rất có thể chính là anh trai nhỏ ở trang viên kia.

Nghĩ đến đuôi cá ở đài phun nước nhà cậu ta bị tôi bẻ gãy đến giờ còn chưa sửa lại.

Tôi còn trả lời lại một câu.

“Để tôi suy nghĩ một chút?”

Vài phút sau, Cố Việt chỉ nhắn cho tôi độc một chữ “Ừm” rồi chẳng nói gì nữa.