Tiểu Thanh Mai Đông Cung

Chương 4: Lâm đại phu

Thất Thất ngẩng đầu nhìn Tại Sơn, hai tay chắp lại, giọng nói mang theo vẻ cầu khẩn: "Tại Sơn ca, các huynh chỉ cần giúp muội đưa hắn về là được rồi, sau này tốt xấu gì cũng là chuyện của muội, muội tuyệt đối sẽ không liên lụy đến mọi người."

"Muội nói gì vậy, khách sáo quá." Tại Sơn rất không vui khi Thất Thất phân chia ranh giới rõ ràng như vậy, "Để ta suy nghĩ đã."

Thấy Tại Sơn dao động, Thất Thất chỉ vào bàn tay đang nắm chặt lấy ống quần của mình của cậu bé kia: "Tại Sơn ca, huynh xem, hắn thật sự rất muốn sống."

Tại Sơn vô cùng lo lắng, trong nhà có một người bệnh nằm liệt giường quanh năm là tình cảnh như thế nào, hắn đã trải qua quá rõ, nhìn cô bé con còn phải giẫm lên ghế mới có thể chạm tới bếp lò, hắn gần như có thể tưởng tượng ra cuộc sống bận rộn và vất vả của cô bé trong những ngày tháng sau này.

Nhưng dù sao hắn cũng là một đứa trẻ tốt bụng, nhìn chằm chằm vào cậu bé trạc tuổi mình một lúc, cuối cùng cũng mềm lòng, hắn gãi gãi đầu, đồng ý: "Thôi được rồi, dù sao cũng chỉ là thêm một miệng ăn, cùng lắm thì sau này ta giúp muội nuôi hắn."

Tại Sơn rất trọng nghĩa khí với bạn bè, trong đám trẻ con này coi như là người dẫn đầu, hắn đã đồng ý, vậy thì coi như chuyện này đã được quyết định, khóe miệng Thất Thất cong lên, vội vàng chắp tay nói: "Đa tạ Tại Sơn ca, muội có thể tự nuôi được."

Cô bé nhỏ con, lại thích ra ra vẻ ta đây, Tại Sơn cũng lười tranh luận bằng miệng với cô bé, nhìn đám trẻ con, hào phóng nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, đã là Thất Thất muốn cứu hắn, vậy thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi, chúng ta giúp Thất Thất đưa người về, sau này mọi người giúp đỡ thêm một chút."

Thất Thất cố chấp muốn cứu người như vậy, Tại Sơn lại nói như thế, đám trẻ con cũng cảm thấy, cứu thì cứ cứu thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, bèn rối rít đồng ý.

Tại Sơn bảo Tiểu Thúy dẫn theo những đứa trẻ khác tiếp tục đi đào rau dại, hắn và Trụ Tử - hai người lớn nhất ở lại, giúp Thất Thất đưa người về.

Hai cậu bé, một người đỡ đầu, một người đỡ chân, chuẩn bị nhấc người lên, nhưng không ngờ Trụ Tử vừa mới nhấc chân cậu bé kia lên, cậu bé đã đau đớn kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, những ngón tay vốn đang nắm chặt lấy ống quần của Thất Thất run rẩy dữ dội, không thể nắm được nữa.

Thất Thất vội vàng ngăn cản Trụ Tử: "Trụ Tử ca, hình như chân của hắn bị thương."

Tại Sơn vội vàng đi tới, cẩn thận xắn ống quần của cậu bé lên, mấy đứa trẻ đều hít vào một ngụm khí lạnh, chân trái của cậu bé rõ ràng đã bị gãy.

Nhìn vào chiếc chân bị lệch hẳn sang một bên, Thất Thất cắn chặt răng, như thể chính mình đang bị đau: "Tại Sơn ca, phải làm sao bây giờ?"

Nghĩ đến đôi chân bị gãy của cha mình, Tại Sơn thở dài: "Thất Thất, vết thương của hắn không hề nhẹ hơn cha ta đâu, cho dù có nối lại được, sau này e rằng cũng sẽ bị què."

Thất Thất thản nhiên nói: "Què thì cứ què, vậy ta cũng muốn hắn."

Tại Sơn vỗ vỗ tay: "Được, vậy chúng ta đưa hắn về."

Trụ Tử cao hơn Tại Sơn một cái đầu, cậu bé chủ động ngồi xổm xuống: "Để ta cõng."

Tại Sơn cũng không tranh giành, cùng Thất Thất vô cùng cẩn thận đỡ cậu bé kia lên lưng Trụ Tử, một trái một phải bảo vệ, cõng người về thành, về đến nhà Thất Thất.

Thất Thất chạy một mạch, mở cổng, mở cửa phòng, trực tiếp dẫn người vào gian phòng phía Đông, cũng không kịp cởi giày, leo lên giường đất, quỳ gối kéo chăn đệm của mình lại, trải ngang ở mép giường, sau đó lật chăn lên, vỗ vỗ vào đệm: "Đặt hắn xuống đây."

Tại Sơn và Trụ Tử cẩn thận đặt cậu bé lên tấm đệm, tuy đã hết sức chú ý đến cái chân bị gãy kia, nhưng khi di chuyển vẫn khiến cậu bé đau đớn kêu lên mấy tiếng.

Sau khi đặt cậu bé nằm xuống đệm, Tại Sơn và Trụ Tử như trút được gánh nặng, áy náy nói với cậu bé một tiếng xin lỗi.

Cậu bé nhắm chặt mắt không có phản ứng, chỉ cau mày lại.

Thất Thất quỳ gối bên cạnh cậu bé, nắm chặt tay áo, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho cậu: "Huynh cố nhịn một chút, ta đi mời đại phu đến cho huynh."

Tại Sơn nói: "Bây giờ muội không có tiền đúng không?"

Cô bé ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, hiện tại cô chỉ còn một chiếc vòng tay bằng vàng, còn chưa kịp đổi lấy bạc.

Tại Sơn ra vẻ đã biết trước, nói: "Chân của cha ta là do Lâm đại phu chữa trị, ông ấy nhận ra ta, hay là để ta đi gọi ông ấy đến nhé, hơn nữa chân ta dài hơn muội, chạy cũng nhanh hơn muội."

Tại Sơn nói câu nào cũng có lý, Thất Thất không từ chối nữa, đưa tay sờ sờ chiếc vòng tay trên cổ tay mình, gật đầu nói: "Cảm ơn huynh, Tại Sơn ca, phiền huynh nói với Lâm đại phu là muội có tiền, hai ngày nữa nhất định sẽ trả cho ông ấy, bảo ông ấy mang theo cả thuốc tốt nữa."