Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 13

Chương 13: Tránh xa Trâu Tướng Quân một chút
Đêm hôm đó, mọi người nghỉ tại khách sạn Cửu Hoa, Tô Thích lấy lý do Ngụy Nhất còn rất yếu nên nói Ngụy Trích Tiên ở chung phòng và chăm sóc cô. Ngụy Trích Tiên muốn được ở chung phòng với Trâu Tướng Quân nên chẳng thấy vui vẻ gì. Còn Ngụy Nhất vốn quen ngủ một mình, lại càng cảm thấy bất mãn. Vậy là, ai nấy đều vô cùng oán hận trước quyết định của Tô Thích.

Tô Thích tự ý sắp xếp như vậy khiến Trâu Tướng Quân cảm thấy không thoải mái, sau đó, không hiểu sao anh ta lại đồng ý, cười hì hì với Ngụy Trích Tiên:

“Cũng tốt, hai chị em em ngủ một phòng. Để tránh buổi tối có yêu râu xanh nào tới quấy rối!”, từ ngữ được sử dụng hết sức mập mờ, không biết ai quấy rối ai nữa.

Hai chị em nhà họ Ngụy ai nghĩ chuyện của người nấy, đều đỏ ửng mặt. Cô chị thì trách giận, còn cô em cúi đầu không nói. Vùng ngoại thành núi cao rừng thẳm, trời về đêm càng tĩnh mịch hơn. Nhà họ Ngụy có thói quen khi ngủ phải tắt hết điện, có lẽ đây là điểm chung duy nhất của hai chị em nhà họ.

Trong phòng, một dải đêm đen mù mịt, chỉ có thể nhờ ánh trăng vằng vặc khẽ luồn qua rèm cửa mới lờ mờ nhận ra trên hai chiếc giường, có hai giai nhân đang nằm với tư thế khác hẳn nhau.

Ngụy Nhất không quên phép lịch sự, chúc chị gái ngủ ngon. Người nhận lời chúc chỉ ậm ừ một câu nghe chẳng rõ.

Ngụy Nhất lạ giường, môi trường khác biệt cộng với tiếng kêu của những con côn trùng không rõ khiến cô có cảm giác không an toàn. Cô sợ làm phiền đến Ngụy Trích Tiên, ngay cả trở mình cũng không dám, cứ nằm yên bất động như vậy.

Một lúc sau, tiếng của Ngụy Trích Tiên lại vang lên, trong buổi đêm tĩnh mịch, giọng nói đó lại càng sắc lạnh:

“Làm người thì phải hiểu biết, tránh xa Trâu Tướng Quân một chút. Anh ấy không phải của em.”

“…Vâng.” Ngụy Nhất cũng không biện minh nhiều, từ trước đến giờ, cô luôn có thái độ nể sợ chị gái mình.

Ngụy Trích Tiên thở dài một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn:

“Chị thích anh ấy đã mười năm nay rồi, bọn chị nhất định sẽ kết hôn. Nhất Nhất, có thể hành động của anh ấy khiến em hiểu lầm nhưng em cần hiểu rõ rằng, anh ấy chẳng qua chỉ đang tranh dành với Tô Thích mà thôi. Từ nhỏ, hai người bọn họ đã như vậy, ai thích thứ gì trước, đối phương sẽ tìm đủ mọi cách để chiếm đoạt lại. Chẳng qua anh ấy chỉ muốn Tô Thích sống không được vui vẻ mà thôi.”

Ngụy Nhất cảm thấy trong lòng thật trống trải, lạnh lẽo, thầm nhủ, mình đâu phải là đồ vật gì mà tranh với giành, nhưng ngoài miệng thì vẫn mơ màng “vâng” một tiếng, coi như đã nhận lời. Ngụy Trích Tiên hoàn toàn hài lòng, không nói thêm gì nữa.

Nhưng những lời nói của Trích Tiên lại cứ lẩn khuất trong tâm trí Ngụy Nhất, chị ấy đã nói, Trâu Tướng Quân chẳng qua chỉ muốn Tô Thích sống không được vui vẻ , nghĩ lại những hành động của Trâu Tướng Quân đối với mình, đó không phải là hành động quấy rầy một cách ngốc nghếch của những kẻ si tình, mà chính là sự ngang ngược, cướp đoạt và lấn lướt, hình như sự thật đúng là như vậy.

Trong lòng đau khổ nhưng lại chẳng liên quan tới ái tình. Cho dù sự đối xử khác thường của Trâu Tướng Quân đối với mình là vì lý do gì, nhưng cô vẫn biết, những điều tốt đẹp mà Tô Thích giành cho cô đều xuất phát từ tận đấy lòng, như vậy là đủ rồi. Nghĩ tới sự dịu dàng của Tô Thích, khuôn mặt Ngụy Nhất ngập tràn hạnh phúc.

Khi truyền nước cô đã ngủ nhiều rồi, giờ là lúc tinh thần đang phấn chấn.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, hôm sau lúc chuẩn bị về thành phố, Tô Thích không chịu rời Ngụy Nhất nửa bước, không để Trâu Tướng Quân có cơ hội nẫng tay trên nữa. Khi mọi người cùng đi ra bãi đậu xe, Ngụy Trích Tiên nép sát vào lòng Trâu Tướng Quân lại rảo từng bước lớn ra chỗ để xe, cũng chẳng buồn nhìn Ngụy Nhất lấy một cái.

Vĩ thấy Trâu Tướng Quân lái chiếc xe Phaeton thì cười nói: “ Lại lái con xe này à? Nếu đám nhân viên Cửu Hoa nhìn thấy, lại tưởng rằng Chủ tịch Trâu sắp phá sản, nên mới đi loại xe Phaeton này. Ha ha ha!”.

Trâu Tướng Quân dường như không mấy hứng thú, nhướng đôi mày rậm lên: “Tôi thích thế!”, nói xong, anh chui tọt vào trong xe, đạp mạnh chân ga, đưa Ngụy Trích Tiên lao vọt đi.

Chiếc Audi A8 của Tô Thích bám sát theo sau.

Lúc bấy giờ, Ngụy Nhất mới nhìn thấy biển số chiếc xe Volkswagen Phaeton này của Trâu Tướng Quân là 00001, thật cao ngạo hệt như con người của anh ta vậy. Trong bụng thắc mắc, miệng khẽ lẩm bẩm:

“Sao biển số chiếc Volswagen của Trâu Tướng Quan lại đẹp thế nhỉ?”

Tô Thích khẽ cười thành tiếng, xoa đầu Ngụy Nhất, giải thích cho cô nghe:

“Đó là chiếc Phaeton, mặc dù là hãng Volkwagen nhưng lại thuộc dòng xe sang điển hình, đừng thấy vẻ ngoài không bắt mắt mà đánh giá nhé, xe đó chạy tốt lắm đấy, cũng chẳng phải rẻ, những hơn hai trăm vạn tệ cơ.”

Ngụy Nhất trợn tròn mắt, lại cảm thấy hổ thẹn vì sự hiểu biết kém cỏi của mình. Thầm nghĩ, Trâu Tướng Quân là người thích khoe khoang chứ không khiêm nhường gì, nhưng lại mua chiếc xe này để đi, nói thế nào cho đúng nhỉ? Khiêm nhường quá cũng chính là huênh hoang thôi.

Tiếp đó lại nghĩ, với thân phận của Tô Thích, lái một chiếc Audi A8 là kín đáo. Quả nhiên, sự huênh hoang một cách thái quá nhất lại là khiêm nhường.Trong lòng cô, điểm gì của thiên thần Tô Thích cũng đều tốt cả, còn những hành vi giống như vậy, nhưng nếu đem chúng lại lắp ghép lên người Trâu Tướng Quân thì lại chẳng ra sao. Tình yêu quả khiến con người ta trở nên mù quáng.

Sau khi vẩn vơ suy nghĩ một hồi, Ngụy Nhất quay sang ngắm nhìn Tô Thích đang thành thục lái xe với khuôn mặt rạng rỡ.

Một đêm không ngủ, ngồi xe êm ru, bản thân được an toàn, tâm trạng thoải mái, Ngụy Nhất vừa ngoẹo đầu một cái đã ngủ thϊếp đi rồi.

Khi cô tỉnh dậy thì xe cũng đã dừng lại. Ngụy Nhất mắt nhắm mắt mở, thấy mình đang khoác áo thể thao, xe dừng ở một khu chung cư, còn chàng trai bên cạnh đang dịu dàng ngắm nhìn mình bằng đôi mắt lá răm tuyệt đẹp. Ngụy Nhất vội vàng ngồi thẳng dậy, trả lại áo khoác cho Tô Thích, rồi nhanh chóng sờ tay lên miệng, chắc chắn rằng khi ngủ không bị chảy nước miếng thì mới thở phào một tiếng, hỏi: “Đây là đâu vậy?”.

“Về nhà ăn cơm trước đã rồi đến trường, được không?”. Tô Thích hỏi.

Hóa ra đã về tới khu chung cư Xuân Thành.

Ngụy Nhất gật đầu, theo Tô Thích xuống xe. Nỗi xúc động trào dâng trong l*иg ngực khi nghĩ lại hai từ “về nhà” mà anh vừa thốt ra.

Nhà của cô và anh.

Tô Thích không ngờ mình chỉ tiện miệng nói một câu nhưng lại khiến Ngụy Nhất vui mừng tới nỗi rưng rưng nước mắt như vậy, anh sững người lại vì xúc động.

Sau khi bước vào nhà, Ngụy Nhất liền chui tọt vào bếp, lục tìm đồ trong tủ lạnh. Tô Thích thấy bồn chồn, liền đi theo, hỏi cô tìm gì vậy.

“Tìm gạo mà. Trong nhà chẳng còn có gì cả, làm sao mà nấu cơm được?” Ngụy Nhất rầu rĩ, hai tay xòe ra.

“Anh cũng không biết nấu cơm, đồ trong bếp chỉ dùng để trưng bày thôi, lẽ nào em còn biết nấu cơm ư?”, Tô Thích cười nói.

Tô Thích nghĩ rằng, những việc mà ngay cả bản thân mình cũng thể làm nổi thì thiên kim tiểu thư Ngụy Nhất mười ngón tay còn chưa phải nhúng nước lạnh, đương nhiên là cũng không biết làm.

Ngụy Nhất suy nghĩ hồi lâu, gật gật đầu một cách rất thận trọng: “Nói chung là em biết nấu. Những món ăn thường ngày đơn giản em đều có thể nấu được, đặc biệt là mấy món Tứ Xuyên”.

“Em học lỏm à?”, Tô Thích vẫn chưa chịu nhận sai, định coi bản lĩnh của thiên kim tiểu thư này chỉ là thứ để phụ họa, hòng muốn cứu vớt chút thể diện để có thể rút lui một cách trọn vẹn.

Ngụy Nhất đứng ngây ra, hình như đang nghĩ tới chuyện gì đó, thần sắc ảm đạm hẳn đi.

Tô Thích thầm nghĩ, cô ấy không hề được bố mẹ yêu thương chiều chuộng như Ngụy Trích Tiên, cứ cho là ngày rộng tháng dài, cơm ngon áo ấm, nhưng chắc rằng cuộc sống trong một gia đình danh giá cũng có những nỗi u sầu mà người bình thường không có. Thứ dễ thiếu thốn nhất của con cái các gia đình khá giả chính là tình thương, mà Ngụy Nhất chính là đứa trẻ bị hai bậc trưởng bối nhà họ Ngụy xem thường bấy lâu.

Tô Thích không nỡ nhìn khuôn mặt thông minh nhỏ xinh kia vương nét u buồn, bèn chuyển sang chủ đề khác:

“Sau này anh sẽ đến học cùng em để khi em lười biếng, anh sẽ nấu ăn cho em, khi em muốn nấu ăn, anh sẽ đứng bên cạnh giúp em một tay, còn khi nào em chán kiểu như thế thì chúng ta sẽ thuê người giúp việc. Được không?”

Tô Thích nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Nhất lên, miêu tả phong phú và tốt đẹp về cuộc sống tương lai, Ngụy Nhất chăm chú lắng nghe về viễn cảnh tươi đẹp đó mà cổ họng nghẹn lại, nước mắt đã tuôn rơi.

“Sao thế cô bé?”, Tô Thích cuống quýt giúp cô lau nước mắt.

“Anh đối với em tốt quá, ngoài mẹ em ra, chưa ai đối với em tốt như vậy … Cảm ơn anh, anh Tô, em thật sự sợ rằng một ngày nào đó, anh sẽ không cần em nữa, nhưng dù sao em vẫn cảm ơn anh … Bởi vì bây giờ anh đối với em rất tốt …”, Ngụy nhất xúc động đến nỗi nói không theo trình tự gì nữa.

Tô thích cũng rất xúc động, ôm chặt cô trong vòng tay, dùng cằm mình cọ cọ lên mái tóc của cô. Trước đây, chỉ cảm thấy cô không có cai gọi là ưu việt của con cái gia đình quyền quý khác, giờ lại càng cảm khái vì sự lương thiện và trong sáng nơi cô. Ban nãy, tất cả những lời anh nói ra đều thật sự xuất phát từ đáy lòng, một bức tranh vô cùng bình dị, chỉ là chuyện tương dầu củi lửa mà mỗi một gia đình đều phải trải qua, anh chưa làm điều gì, chưa thề non hẹn biển, cũng chẳng thề thốt biển cạn núi mòn, vậy mà đã khiến cô muôn phần cảm kích.

Tô Thích hôn lên mái tóc cô, thì thầm trong cổ họng: “Cô bé ngốc nghếch!”.

Thấy khuôn mặt tội nghiệp đáng thương của Ngụy Nhất, anh lại có chút rung cảm, cúi người xuống dùng môi lau khô những giọt nước mắt đang lăn trên đôi má nhỏ xinh.

Đôi môi của Tô Thích nóng bỏng mà mềm mại, nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt Ngụy Nhất, mùi thơm như mùi của nắng chỉ có riêng trên cơ thể anh, như mạch nước chảy dần dần bao quanh lấy cô, cả hai tràn ngập trong bầu không khí thăng hoa. Ngụy Nhất kinh ngạc tới nỗi quên cả khóc, cô không dám tin lại có chút cảm giác kinh sợ vì được yêu chiều quá, cứ mở to mắt nhìn Tô Thích. Biểu hiện như vừa nhận được thiên ân của cô khiến Tô Thích có phần bối rối, giọng anh hơi chùng xuống:

“ Cô bé ngốc nghếch, em nhìn gì thế?”

Sau đó, Ngụy Nhất đã làm một động tác mà dù có nằm mơ, Tô Thích cũng không thể nghĩ tới. Một cô gái sống khép kín, nhút nhát như Ngụy Nhất lại cố gắng kiễng chân lên, áp đôi môi của mình lên đôi môi anh. Ngụy Nhất thực sự không biết hôn, khi môi chạm môi cô liền buông ra ngay, cúi gằm mặt xuống, thấy Tô Thích không phản ứng gì, trong lòng cô có chút hồi hộp, lo lắng, chỉ nhìn chằm chằm vào một chiếc cúc trên áo Tô Thích, vô cùng ân hận vì hành động táo bạo của mình.

Tô Thích ngây người, niềm vui mừng và cả sự ngạc nhiên đan xen, một cảm giác mới mẻ trào dâng trong lòng mà bản thân không thể kiềm chế nổi. Đôi mắt anh trở nên sâu thẳm, vòng tay đang ôm cô càng siết chặt, nhớ lại biểu hiện táo bạo của Ngụy Nhất khi thổ lộ tình cảm với mình khi đó, anh mỉm cười: “Cô bé, gan của em không nhỏ mà”.

“Em xin anh đừng nói nữa!”. Khuôn mặt của Ngụy Nhất đã tự nhiên hơn, cô đẩy Tô Thích ra, định chạy ra chỗ khác.

Tô Thích vẫn không buông tay, anh còn ôm cô chặt hơn nữa.

Anh dùng tay nâng chiếc cằm vẫn luôn không chịu ngước lên của cô, đôi môi đỏ hồng kiều diễm, không thể kiềm chế, anh cúi đầu, phủ đôi môi của mình lên bờ môi mọng như trái anh đào kia, cắn nhẹ, lần theo viền môi, cố gắng kìm nén sự rung động của mình bởi làm cô hoảng hốt.

Đôi môi của Tô Thích cũng ấm áp, mềm mại như những người khác, tươi đẹp như ánh mặt trời, mang theo hương vị bạc hà tươi mới, thanh mát. Nụ hôn vừa dài vừa tinh tế, rung động mà không mang tính nɧu͙© ɖu͙©, bởi anh ấy là thần tượng, là thiên thần, là Tô Thích. Anh ấy đang đứng ở đây, hôn mình! Anh ấy đã hôn mình! Ngụy Nhất cảm giác trời đất đã xoay chuyển, vừa xấu hổ ngại ngùng, lại mừng vui ngoài sức tưởng tượng, nắm chặt tay áo Tô Thích, quên luôn cả việc phải hít thở.

“Ưm…”, một tiếng rên khe khẽ đã thoát ra từ khoang mũi trong lúc Ngụy Nhất không chú ý, khiến nụ hôn vốn mang tính thuần khiết ấy được tăng thêm vài phần phấn khích. Tô Thích giống như vừa nhận được lệnh xung phong, khó có thể cưỡng lại được, anh ngửa đầu cô lên chút nữa để chiếc lưỡi linh hoạt len lỏi sâu hơn vào khuôn miệng.

Trong giây phút chạm phải đầu lưỡi của Tô Thích, đầu óc Ngụy Nhất như bỗng nổ tung, cảnh tượng Trâu Tướng Quân cưỡng hôn bản thân cô lại hiện ra trước mắt cùng với sự phản cảm mà không tiện nói ra, cô đẩy mạnh Tô Thích, mở to mắt hoang mang nhìn anh.

Tô Thích có chút hoảng loạn: “Cô bé!”.

Ngụy Nhất nhỏ hơn Tô Thích những chín tuổi, trước đây, Tô Thích luôn cảm thấy cô còn quá nhỏ, sợ rằng những chuyện yêu đương đó sẽ khiến cô hoảng sợ, muốn chờ đợi thêm hai năm nữa. Ban nãy, vốn chỉ muốn hôn nhẹ lên bờ môi ấy, thấy cô không phản kháng, anh nhất thời quên bản thân đang làm gì. Giờ thấy phản ứng của Ngụy Nhất, anh càng cảm thấy đã mạo phạm đến cô, có chút bối rối và áy náy.

Khuôn mặt Ngụy Nhất ửng hồng, vừa xấu hổ vừa ân hận, rụt rè nói: “Xin lỗi…”.

Tâm trí cô rối bời, cô cũng không biết cụ thể mình đã có lỗi với anh ở điểm nào nữa. Cô đang mặc bộ đồ thể thao, ánh mắt trong sáng, khuôn mặt nhỏ xinh vẫn còn vương nét ngây thơ của lứa tuổi học sinh, điệu bộ của cô như một học sinh trung học bị thầy giáo phạt, lo lắng không yên liếc trộm về phía Tô Thích. Khuôn mặt vẫn ửng đỏ, đôi môi mọng lên bất thường. Thấy bản thân mình đã gán ép cho cô ấy một sắc thái tìиɧ ɖu͙©, Tô Thích cảm thấy như vừa phạm phải một tội ác lớn vì đã khinh nhờn cô bé ngây thơ trong trắng. Anh cầm tay Ngụy Nhất, nói một cách nghiêm túc: “Là do anh đã không phải với cô bé. Là anh đã sai”.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng bối rối, hai người phải rất lâu sau mới trò chuyện thoải mái lại được. Sau đó, họ cùng nhau đi ăn cơm.

Buổi tối, đưa Ngụy Nhất về trường, dưới sân ký túc, khi thấy bộ dạng hồn nhiên nhí nhảnh quay người nói tạm biệt của Ngụy Nhất, anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng vừa đưa tay ra, hình như anh nghĩ tới điều gì đó, lại vội vàng thu tay về và cất tiếng gọi: “Cô bé”.

Ngụy Nhất quay lại: “Dạ?”.

Tô Thích nghiêm nét mặt nói: “Tránh xa Trâu Tướng Quân một chút!”.

Trong hai ngày, có hai người nói với mình một câu giống hệt nhau! Ngụy Nhất không rõ anh biết được bao nhiêu phần trong chuyện giữa cô và Trâu Tướng Quân, cảm thấy chột dạ, chăm chú nhìn vào bóng mình in trên nền sân nói: “Em biết rồi”.

Tô Thích thấy Ngụy Nhất ngoan ngoãn, không nỡ để cô về vội, liền nắm tay cô đi dạo trong vườn trường thêm lát nữa. Tô Thích là một người nổi tiếng như vậy, nắm tay bạn gái đi dạo trong vườn trường là một việc kinh thiên động địa. Đi được hai vòng anh mới lưu luyến đưa Ngụy Nhất quay về kí túc xá. Trước khi ra về, Tô Thích dặn dò:

“Ngày mai anh có một phiên tòa, tối nay phải chuẩn bị chút tài liệu, nếu muộn rồi thì không cần đợi điện thoại của anh, ngủ sớm đi nhé!”.

“Vâng.”

“Lần sau nếu có cơ hội thì đến nhà anh chơi nhé!”

Ngụy Nhất biết, ngôi nhà mà anh vừa nói không phải là nhà ở khu chung cư Xuân Thần, mà đó là nơi có bố mẹ anh đang ở. Trong lòng cứ hồi hộp, không kịp nghĩ nhiều, cũng không trả lời nhiều, liền thoăn thoắt lẩn trốn như một chú thỏ.

Tô Thích cứ nhìn theo bóng vàng nhạt hoạt bát đó, cho tới khi không nhìn thấy gì nữa mới quay người rời đi.

Sau khi Tô Thích đi rồi, đằng sau một gốc cây to trước khu ký túc xá nữ có một bóng người cao lớn bước ra. Trâu Tướng Quân mặt mày tối xầm, hai bàn tay nắm chặt, đôi môi mỏng mím lại, hai mắt nheo nheo, lộ rõ vẻ lạnh lùng. Trâu Tướng Quân cảm thấy mình như sắp phát điên, đợi suốt một đêm là để nhìn thấy cô và anh chàng đó tình tứ nắm tay nhau, bịn rịn lưu luyến không nỡ rời xa hay sao?

Khi Trâu Tướng Quân đi rồi, chú quản lý ký túc xá mới yên tâm – anh chàng bí hiểm này đã đứng ở trước cổng khu ký túc xá nữ này năm, sáu giờ đồng hồ rồi, khuôn mặt lạnh lùng, hành tung khác thường, đe dọa nghiêm trọng tới sự an tòa của các sinh viên nữ và cả trái tim của mình nữa. Nếu anh ta còn chưa đi, có khi chú quản lý đã phải gọi cảnh sát tới rồi.

Hai giờ sáng hôm sau, Tô Thích mới sắp xếp xong tài liệu, lúc này, Ngụy Nhất chắc chắn đã ngủ say rồi. Tô Thích nhớ lại khuôn mặt ngây thơ của cô khi ngủ trong xe, cảm giác vô cùng ấm áp.

Nhưng anh vẫn gửi một tin nhắn cho Ngụy Nhất: “Cô bé, chúc ngủ ngon!”

“Anh, chúc ngủ ngon!”, tin nhắn được trả lời được gửi tới gần như ngay lập tức.

“Ngủ ngay đi nhé!”, nghĩ tới việc cô ấy vẫn đợi mình nhắn tin tới giờ này, Tô Thích vừa mừng vừa thương.

“Anh, tuân lệnh.”

Tô Thích nở nụ cười hạnh phúc.