Có thể phá hủy một tầng lầu...
Trần Cố Nguyên thật sự bị câu này làm cho kinh sợ, nhưng bị người ta chê cười là một chuyện rất khó chịu, trong lòng cậu không vui, giương mắt quét qua.
Trần Cố Nguyên cũng không phải là người nước ngoài. Cha cậu là người Berlin, mẹ là người Lộ Giang, cha cậu đến ở rể, cho nên cậu là con lai Trung – Đức. Nhưng gen của cha trội, cậu chỉ có được một phần tư huyết thống Trung Quốc. Bởi vậy, hình thể, ngũ quan và màu da của cậu đều là người da trắng tiêu chuẩn.
Cũng may có một phần huyết thống Trung Quốc, để giữa lông mày của cậu mang chút dịu dàng xinh đẹp, nhưng mắt của cậu rất to, lúc không cười, màu mắt sẽ sâu thêm, giống như bị biển sâu nhìn chăm chú, mang cảm giác chèn ép và nghẹt thở mãnh liệt.
Mấy người bị ánh mắt kia nhìn mà run một cái, lập tức thu lại biểu cảm trên mặt.
Trần Cố Nguyên cau mày nói: "Vậy Beta ở cái thế giới này rất khổ, sẽ không thường xuyên bị Alpha bắt nạt chứ?"
Kết cấu thật kỳ quái...
"Sẽ không, pháp luật không cho phép Alpha làm loạn đâu, bọn họ đi ra ngoài đều phải mang thuốc ức chế." Bác sĩ nói: "Hơn nữa chính phủ đã nghiên cứu ra nhiều loại thuốc ức chế, nếu như bọn họ dám làm loạn, tiêm một phát là yên tĩnh lại ngay."
Nghe xong những điều này, Trần Cố Nguyên gật đầu, đã có sự hiểu biết sơ lược về thế giới này.
Ngay lúc này, trong đầu của cậu đột nhiên xuất hiện một âm thanh máy móc kỳ ảo.
[Xác nhận thông tin của ký chủ…]
[Trần Cố Nguyên, nam, 24 tuổi.]
[Khóa lại thành công.]
???
Trần Cố Nguyên ngơ ngác, chớp chớp mắt, mê man mở miệng: "Khóa lại cái gì?"
Cậu vừa nói, bác sĩ viết bệnh án ngẩng đầu hỏi: "Hửm? Cái gì?"
"... Không có gì." Trần Cố Nguyên sờ mũi, nghiêng đầu hỏi hộ lý gọt hoa quả bên cạnh: "Này... Có thể giúp tôi liên hệ với anh Alpha kia không?"
Nhập gia tùy tục, cậu phải cảm ơn người kia một chút, xin phương thức liên lạc, sau trả lại tiền viện phí cho người ta.
"Vừa nãy tôi đã liên hệ với anh ấy rồi, chắc cũng sắp đến rồi đấy."
"Được."
Vừa dứt lời, trước mắt liền xuất hiện một quả cầu màu hồng phát sáng.
Bên tai vang lên một trận “xột xột xoạt xoạt”, trái phải trên dưới của quả cầu kia đồng thời mọc ra thân thể, tay chân, tai, tóc, cuối cùng, còn sinh ra một đôi cánh.
Giây tiếp theo, quả cầu tách ra hai cái khe hở, lộ ra hai con mắt to tròn mang theo lớp trang điểm.
Trần Cố Nguyên xem hết tất cả những điều này, con ngươi trợn tròn, bỗng nhiên đưa tay túm lấy bác sĩ bên cạnh.
"Sao thế?" Bác sĩ giật nảy mình.
Ánh mắt của Trần Cố Nguyên quét qua quét lại, há miệng định nói "Anh không thấy sao?", chỉ thấy thứ kia chớp mắt với cậu, cười như con cáo nhỏ.
[Hệ Thống: Ký chủ, chào buổi trưa, tôi là hệ thống 234, không cần lo lắng, chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy tôi.]
???
[Trần Cố Nguyên: Hệ thống...?]
[Hệ thống: Đúng vậy ký chủ, bởi vì điện thoại rò điện mà cậu suýt thì đột tử, lúc chỉ còn hơi thở cuối cùng, là tôi đưa cậu đến thế giới này.]
Trần Cố Nguyên: "!!!"
[Hệ thống: Ký chủ, tôi cứu cậu một mạng, để báo đáp lại, cậu nhất định phải hoàn thành một nhiệm vụ thì tôi mới có thể thả cậu về thế giới hiện đại.]
Là một blogger đề cử tiểu thuyết, tiểu thuyết xuyên không cậu đọc mười quyển thì có tám quyển là mang hệ thống, Trần Cố Nguyên nhìn chằm đồ chơi nhỏ trước mắt, cảm thấy vừa quỷ dị vừa hưng phấn.
[Trần Cố Nguyên: Nhiệm vụ gì?]
Chẳng lẽ thế giới này còn có quái vật cần đánh?
Trước khi học đại học, Trần Cố Nguyên sống ở Berlin, có chứng nhận sử dụng súng, biết phi đao, cũng biết tí võ vẽ, dù sao nếu bị công kích, phòng thân không thành vấn đề.
Nhưng, nếu như đối phương là một nhân vật rất lợi hại...
Có điều! Hình như cũng không cần quá lo lắng? Cậu có hệ thống cơ mà! Hệ thống sẽ không nhìn cậu đi chết đâu nhỉ?
Ngẫm lại tiểu thuyết bình thường hay đọc, nhân vật chính xuyên qua từng thế giới đánh quái, lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, hệ thống kiểu gì cũng sẽ ban cho đối phương một cỗ sức mạnh thần kỳ...
Hệ thống trước mắt giống như Luna bản chibi, nghe xong câu hỏi của cậu, không biết biến ra một cái màn hình từ nơi nào, sau đó chỉ vào tấm ảnh của một người đàn ông.
[Hệ thống: Công lược Alpha này.]
[Trần Cố Nguyên:………………]
Đó là một tấm ảnh trong văn phòng, người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, mặc áo sơ mi trắng phối với áo gi-lê màu xám, mặc dù bề ngoài mày kiếm mắt sáng, nhưng lại bày ra vẻ mặt công ty sắp phá sản.