Nhật Ký Làm Nông Dân Ở Cổ Đại

Chương 16

Trước kia họ Tào vẫn là một họ lớn trong thôn, chỉ tiếc sau chiến loạn tất cả đã suy tàn, giờ chỉ còn một nhà nguyên thân ở nơi này.

Từ xa truyền đến tiếng trống, lễ hiến tế tết Đoan Ngọ bắt đầu rồi, Tào Văn ngẩng đầu lên.

Năm nay hạn hán diễn ra rất lâu, hoa màu lớn lên không được tốt lắm, nếu lại không mưa, đến lúc thu hoạch chỉ sợ rất khó thu được nhiều thóc.

Hắn thu hồi suy nghĩ, tính toán đi vào trong thị trấn dạo, nhìn xem có việc gì làm hay không, dù sao cũng nên mua thêm một ít đồ dùng và đồ ăn cho căn nhà.

Bản thân hắn chịu đói còn được, không thể để cô nương người ta bị đói…

Ai!

Trong đầu Tào Văn như một cuộn chỉ rối, một bên cố gắng chải chuốt suy nghĩ, một bên hướng tới chợ mà đi.

Thôn Nguyên Khê là một cái thôn nhỏ, khoảng cách đến huyện thành rất xa xôi. Nhưng bá tánh vẫn cần mua bán để sinh hoạt hằng ngày, vì thế liền hợp lại với mấy thôn xung quanh, tạo thành một thị trấn buôn bán nhỏ.

Những vật liệu bình dân như vải vóc, lương thực phụ thì chỉ cần sang đằng đông thị trấn là có thể mua được.

Nhưng Từ Tào gia đi đến đó cũng cần nửa canh giờ lộ trình.

Nếu muốn chọn mua chút đồ vật hiếm lạ gì, vậy phải đi qua phía bắc thị trấn, đến huyện thành gần nhất để mua. Dân chúng đa số chỉ buôn bán trong thị trấn, ít khi đi đến địa phương xa xôi như huyện thành.

Từ Tào gia đi ra ngoài, đi ngang qua mấy hộ dân khác, hắn thấy mấy nữ tử đang ở trong sân dùng gạo nếp gói bánh chưng.

Lá rong màu xanh được rửa đèn sáng bóng, ở trong lòng bàn tay các phụ nhân bị vòng thành hình cái nón, sau khi thêm hai muỗng gạo nếp liền nén cho thật chặt, sau đó lại dùng mấy cái lá khác xếp chồng lên bó lại.

Chỉ qua ba năm bước, một cái bánh chưng no đủ liền được hoàn thành.

Bầu không khí đoàn tụ vui sướиɠ như này, cùng với không khí nặng nề trầm buồn ở Tào gia hoàn toàn trái ngược.

Càng đối lập hơn là, lu gạo chỉ còn một chén gạo với lu thóc đầy gạo kia.

Đợi Tào Văn tới thị trấn, không khí càng thêm náo nhiệt. Trên đường người qua lại tấp nập, mặt hàng được bày bán nhiều đến mức làm hắn hoa mắt.

Tào Văn tìm tìm kiếm kiếm, thị trấn chung quy vẫn chỉ là thị trấn, tất cả chỉ có tổng cộng mười con phố, đi lại một lát liền tìm thấy nơi hắn cần tìm.

“Tửu lâu chiêu công?”

Tào Văn dừng trước một tòa tửu lâu hai tầng, nhìn tờ bố cáo đơn giản được dán trước cửa, hắn nghiêng đầu hỏi một tiểu nhị đang tiếp khách trước cửa.