Tháng 7 năm 1977.
Còn chưa tới mùa nóng, nhưng thời tiết đã nóng dần.
Địch Phượng Kiều vừa từ bên ngoài về, đứng trước cửa lấy khăn ra lau mồ hôi đổ trên trán, đang muốn bước vào nhà, bỗng nghe thấy bên trong có tiếng của mẹ cô là Tiền Tú Chi đang nói chuyện với ai đó.
“Tôi đã sớm nhờ người hỏi thăm qua,nhà Lâm Hướng Dương còn có một bà nội một đứa em trai và một đứa em gái, bà nội nó còn nằm liệt giường, trong nhà nghèo đến không một xu dính túi, Kiều Kiều gả vào đó không chừng đều không ăn được một bữa cơm no, mà còn phải làm bảo mẫu hầu hạ người ta, con gái bảo bối được tôi xem là tròng mắt yêu thương, ngày thường một chiếc khăn tay cũng không bỏ được kêu con bé giặt, sao tôi có thể để con bé đi hầu hạ người ta bưng phân bê nướ© ŧıểυ?”
“Mẹ, Kiều Kiều tính tình bướng bỉnh, chúng ta không thể quá cứng rắn, cứ làm theo ý em ấy trước, rồi chúng ta lại từ từ khuyên bảo.”
Là giọng nói của chị cả cô Địch Phượng Linh.
Tiền Tú Chi: “Không được, lần này có nói gì cũng không thể theo ý con bé……”
Địch Phượng Kiều vén rèm bước vào phòng.
Địch Phượng Linh ngồi đối diện cửa, nhìn thấy Địch Phượng Kiều đã về, bèn đưa mắt ra hiệu về phía Tiền Tú Chi, sau đó đứng dậy cầm cái khăn lông ướt đưa cho cô, dịu dàng nói:
“Thời tiết này nóng quá, đầu em ra đầy mồ hôi rồi, mau lấy khăn lau đi.”
Địch Phượng Kiều không cầm khăn lông, mà xụ mặt xuống không nói tiếng nào đi vào trong phòng.
Địch Phượng Linh và Tiền Tú Chi liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiền Tú Chi hướng về phía Địch Phượng Linh đưa mắt làm dấu, Địch Phượng Linh đi theo sau, thấy được Địch Phượng Kiều lấy cái túi xách lớn, mở tủ quần áo ra, đem quần áo lấy ra tới nhét vào trong túi xách lớn.
Địch Phượng Linh kinh ngạc nói: “Kiều Kiều em muốn làm gì vậy?”
“Dọn ra ngoài.”
“Dọn đi chỗ nào?”
“Ở kí túc xá, hoặc ở cùng với Văn Lệ, nếu không được nữa thì ở nhà khách, dù sao ở chỗ nào cũng tốt hơn là ở nhà.”
Nói xong kéo khóa kéo túi xách, cầm túi lên muốn rời đi, Địch Phượng Linh đi lên giành lấy túi xách của cô nói: “Toàn nói lời của trẻ con, em chuyển ra ngoài sống, muốn làm mẹ lo lắng chết à.”
“Mẹ sẽ lo lắng cho em sao, bà ấy chỉ muốn quản em, quản từ nhỏ đến lớn, quản từ đầu đến chân, ngay cả tình yêu của em bà ấy đều muốn xen vào…”
“Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho em…”
“Bà ấy không phải vì tốt cho em, bà ấy là vì mặt mũi của mình, bà ấy chính là người có đôi mắt danh lợi, yêu giàu chê nghèo.”
Tiền Tú Chi bị những câu nói đó tức đến muốn hộc máu, hít mấy miệng khí to, mới đem lửa giận xông lên đầu đè xuống: “Chuyện khác đều theo ý con, nhưng riêng một việc này thì mẹ không thể theo ý con được, cho dù con có nghĩ về mẹ như thế nào, thì mẹ cũng sẽ không đồng ý việc của con và Lâm Hướng Dương đâu!”
Địch Phượng Kiều nổi giận nói: “Con rất vui vẻ khi được gả cho anh ấy, trên đời này ngoài anh ấy ra thì ai con cũng sẽ không lấy làm chồng.”
Địch Phượng Linh: “Kiều Kiều à, gia đình Lâm Hướng Dương có điều kiện gì đâu phải em không biết, em gả qua đấy phải hầu hạ người khác, còn là một người bị liệt nữa.”
“Người bản thân em chọn, em nguyện ý.”
Tiền Tú Chi cảm thấy l*иg ngực đau nhói, thái độ kiên định nói: “Chỉ cần mẹ còn một hơi thở, thì sẽ không đồng ý chuyện này.”
Địch Phượng Kiều nóng tính lên, cứng cổ nói: “Nếu con không gả được cho anh ấy, con sẽ đi tìm chết.”
Sau khi nói xong cầm túi xách ném xuống mặt đất, vén rèm chạy ra ngoài.
Địch Phượng Linh bị kẹp ở giữa, nôn nóng khuyên người này an ủi người kia, thấy Địch Phượng Kiều chạy ra ngoài, đang muốn đuổi theo, thì nhìn thấy Tiền Tú Chi sắc mặt không tốt ôm ngực, biết bệnh đau tim của mẹ cô lại tái phát, sợ hãi chạy nhanh đến dìu Tiền Tú Chi ngồi xuống, rót cốc nước lấy thuốc cho Tiền Tú Chi uống.
Uống thuốc xong, sắc mặt Tiền Tú Chi tốt lên một chút, ngay lập tức đẩy Địch Phượng Linh ngoài nói: “Con đừng để ý mẹ, mau đi tìm xem con bé chạy đi đâu rồi.”
Địch Phượng Linh đang muốn đi ra ngoài, chợt nghe được bên ngoài có người kêu: “ Tú Chi, Kiều Kiều nhà bà nhảy sông tự sát rồi, bà chạy nhanh ra xem sao.”
Tiền Tú Chi cảm thấy đầu óc choáng váng, ly nước trong tay rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vỡ vụn.
Trong lúc Địch Phượng Kiều mơ mơ màng màng, bên tai nghe thấy tiếng mẹ cô vừa khóc vừa lặp đi lặp lại cằn nhằn, cô chỉ nghe rõ hai từ ‘kết hôn’.