Hứa Dục gửi lời cảm ơn cho Tô Nguyên Cửu, thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy đối phương trả lời, cậu bèn cất điện thoại đi.
Mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, chị Vân kéo Hứa Dục lùi vào bên trong, màn hình điện thoại hiển thị còn ba phút nữa xe mới đến nơi.
Bỗng nhiên nhớ ra vẫn chưa khen Hứa Dục, chị Vân không nhìn đường nữa, quay đầu vỗ vai cậu một cái: "Bực quá, quên mất vẫn chưa nói chuyện quan trọng với em," cô nàng mỉm cười: "Hôm nay em hát rất tốt, tốt hơn lần trước nhiều, nghe rất êm tai."
Hứa Dục nở nụ cười: "Lần trước chị nghe cũng gần 1 năm rồi còn gì."
Chị Vân nhướng mày: "Lâu vậy rồi cơ à?"
Hứa Dục nhún vai: "Có thể là lâu hơn nữa."
Chị Vân khịt mũi, nhíu mày: "Em nói vậy khiến chị cảm thấy bản thân hình như không quan tâm tới em."
Hứa Dục: "Câu này là chị tự nói đấy nhé."
Chị Vân nghe vậy bèn nở nụ cười, nỗi khó chịu trong lòng cũng nguôi ngoai chút ít, vỗ vỗ bờ vai Hứa Dục: "Thật sự rất hay, hát rất ổn định."
Đang nói, cánh cửa bên cạnh đột nhiên bật mở, ba người đàn ông đi từ bên trong ra.
Hứa Dục và chị Vân đồng thời nhìn qua.
Thấy rõ người nọ, Hứa Dục có chút kinh ngạc: "Quý Chu Xuyên?"
Chị Vân quay đầu: "Hả? Ai cơ?"
Hứa Dục nhìn chằm chằm bên kia, mà người đàn ông nọ cũng đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Quý Chu Xuyên là nhạc sĩ yêu thích của Hứa Dục. Từ lúc học cấp III, cậu đã theo dõi người này rồi. Trước kia, Quý Chu Xuyên thỉnh thoảng còn hát vài bài, bây giờ thì chủ yếu là sáng tác.
Chị Vân biết Hứa Dục rất thích Quý Chu Xuyên, mới hỏi: "Có muốn đi qua chào hỏi một tiếng không?"
Hứa Dục dõi mắt nhìn sang, xe của Quý Chu Xuyên đã đỗ ngay trước cửa, trời mưa to như vậy, thoạt nhìn bọn họ cũng có vẻ rất vội.
Hứa Dục rất muốn thử, nhưng nghĩ nghĩ lại nói: "Thôi, để lần sau vậy."
Ai ngờ Hứa Dục còn chưa đi qua, Quý Chu Xuyên đã tự mình tới chỗ cậu.
Một chân hắn đã giẫm lên xe, bỗng nhiên lại thu về, sau khi nói gì đó với người ngồi trong xe thì đóng cửa vào, rồi đi về phía Hứa Dục.
Hứa Dục và chị Vân liếc nhìn nhau, xác định chỗ này chỉ có mỗi hai người bọn họ.
"Chào cậu." Quý Chu Xuyên tới nơi thì chủ động chào hỏi.
Hứa Dục gật đầu: "Chào thầy Quý."
Quý Chu Xuyên nhướng mày: "Cậu biết tôi à?"
Hứa Dục cười đáp: "Tôi là fans của thầy Quý đó."
"Ôi trời, thật sao?", Quý Chu Xuyên vui vẻ cười nói: "Cậu là Hứa Dục đúng không?"
Hứa Dục: "Đúng vậy."
Quý Chu Xuyên lấy điện thoại ra: "Có tiện cho tôi phương thức liên lạc của cậu không?"
Hứa Dục vội gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra: "Được chứ."
Bên kia có người đang đợi, Quý Chu Xuyên không tiếp tục dây dưa thêm nữa, động tác của hắn ta rất nhanh nhẹn, nháy máy cho Hứa Dục xong rồi nói "có cơ hội gặp lại nhé", dứt lời thì xoay người bước lên xe rời đi.
Một loạt hành động này khiến cho chị Vân vô cùng mờ mịt.
Chị Vân: "Có ý gì vậy trời?"
Hứa Dục cúi đầu lưu số điện thoại, khóe môi vẫn cong cong: "Không biết nữa."
Chị Vân mỉm cười: "Quý Chu Xuyên cũng đẹp trai ghê nhỉ."
Hứa Dục gật đầu: "Hồi học cấp III em có tham dự fans meeting của anh ta, khi đó còn đẹp trai hơn cơ," dừng một chút lại bổ sung thêm câu: "Bây giờ cũng rất đẹp trai."
Quý Chu Xuyên vừa đi thì xe chị Vân gọi cũng đến.
Dường như nhờ có Quý Chu Xuyên cho nên chút bực bội mà chương trình kia mang đến cũng được xoa dịu không ít.
Còn về phần đến lúc phát sóng sẽ bị cắt ghép thế nào, ảnh hưởng đến Hứa Dục ra sao, hiện giờ suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Bời vì vừa rồi quá tức giận cho nên không nghĩ ngợi được gì hết, thật ra cẩn thận ngẫm lại thì Tằng Thần chủ yếu nhằm vào chương trình 《Hello, Sing And Jump》 lúc trước, mà tình huống của Hứa Dục vẫn chưa đến mức quá thảm.
Dựa vào danh tiếng của Hứa Dục, đến lúc chương trình được chiếu, cùng lắm chỉ bị mắng trên weibo như khi tham gia 《Hello, Sing And Jump》 mà thôi, hẳn là cũng chẳng gợi lên được tí bọt sóng nào.
Chị Vân xoa xoa mi tâm, tự an ủi bản thân một cách vô lực.
"Chị vẫn còn suy nghĩ à?" Hứa Dục hỏi.
Chị Vân ngẩng đầu, khẽ than một tiếng.
Hứa Dục nói: "Lúc em tham gia《Hello, Sing And Jump》 bị mắng, hình như chị vẫn chưa hợp tác với em nhỉ?"
Chị Vân: "Khi đó vẫn chưa, lúc chị tới thì trên mạng đã mắng được kha khá."
Hứa Dục: "Chương trình khi đó cũng tiêu tùng rồi."
Chị Vân thở dài nhìn Hứa Dục: "Tuổi còn nhỏ mà đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện..."
Hứa Dục chớp chớp mắt, dường như nghĩ đến điều gì, quay đầu cười cười với cô nàng, an ủi nói: "Nhỏ tuổi thể nghiệm nhiều càng khiến em kiên cường hơn. Không sao mà, em bây giờ cũng không còn đường lui nữa rồi."
Chị Vân cau mày, bộ dáng như sắp bật khóc.
Hứa Dục thấy vậy xém chút nữa phì cười: "Đừng như vậy, tình hình đâu có tệ đến thế."
Hai người ở lại Kiến Thị một đêm, đến ngày hôm sau thì trở về Lâm Thành.
Còn vài hôm nữa mới đến ngày hẹn quay quảng cáo với JSS, mấy ngày nay cũng không có việc gì, chị Vân vừa bận bên studio, vừa phải liên hệ người thu âm cho Hứa Dục, phát hành bài hát lên các nền tảng âm nhạc.
Ngoại trừ bài hát biểu diễn trong chương trình, thì vẫn còn một ca khúc nữa, Hứa Dục dành mấy ngày để chỉnh sửa, thu âm rồi cùng phát hành luôn.
Tranh thủ nhiệt độ của chương trình để phát hành ca khúc là chuyện rất tốt, Hứa Dục chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện, những thứ còn lại thì đều không ổn lắm.
Bài hát vừa được phát hành, Hứa Dục chủ động gửi cho ba người.
Một là Trịnh Học, hai là Hứa Vị Trì, còn có Tô Nguyên Cửu.
Hai người đầu tiên là trực tiếp gửi, về phần người cuối cùng, cậu ngồi trên sô pha trong phòng khách, do dự thật lâu mới quyết định gửi đi.
Đã lâu không liên hệ, Hứa Dục có chút không chắc chắn Tô Nguyên Cửu nói muốn nghe cậu hát dạo trước có phải là lời khách sáo hay không.
Trước khi gửi đi, cậu còn cố ý đọc lại lịch sử trò chuyện giữa hai người một lần.
Xem đi xem lại câu "vẫn luôn mong chờ" của Tô Nguyên Cửu, mới nhấp vào ô soạn thảo.
Chẳng qua Hứa Dục cũng không trực tiếp gửi bài hát sang giống như Trịnh Học hay anh trai mình, mà là nhắn vài chữ cho đối phương.
Dẫu sao vẫn cần một bước đệm trước mà.
Hứa Dục: Tô tiên sinh đang làm gì vậy?
Hứa Dục gửi những lời này xong, đột nhiên nhớ đến một câu nói trên mạng, đối phương hỏi bạn đang làm gì, ngụ ý chính là*...
(*Ngụ ý chính là "em nhớ anh" =))))))
Hứa Dục gãi gãi lông mày, cậu cảm thấy kiểu người đến Weibo còn chẳng có như Tô Nguyên Cửu, chắc hẳn sẽ không biết loại ý tứ kia đâu.
Không phải, trọng điểm là cậu cũng không có ý đó.
Mình đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?
Đúng lúc này, Trịnh Học nhắn tin lại, Hứa Dục bèn thoát khỏi khung chat với Tô Nguyên Cửu.
Trịnh Học: Người anh em, cuối cùng mày cũng phát hành ca khúc rồi.
Trịnh Học: Để tao thuê thủy quân khen ngợi!
Hứa Dục: Không cần đâu.
Hứa Dục: Mày nghe là được rồi.
Trịnh Học: Không được.
Trịnh Học: Sao có thể để một mình tao nghe chứ.
Trịnh Học: Tao phải chia sẻ vào nhóm chat, lên bảng tin mới được.
Hứa Dục khẽ mỉm cười.
Trong lúc buôn chuyện với Trịnh Học, góc trái phía trên hiện lên một số 1, vài giây sau lại biến thành số 2.
Hứa Dục nhấn vào xem, quả nhiên là tin nhắn của Tô Nguyên Cửu.
Tô tiên sinh: Đang rảnh.
Tô tiên sinh: Sao vậy?
Hứa Dục: Tôi phát hành ca khúc rồi.
Hứa Dục: Anh muốn nghe không?
Tô tiên sinh: Muốn.
Hứa Dục mở app nghe nhạc ra, gửi hai bài hát qua.
Tô tiên sinh: Nghe liền đây.
Hứa Dục cong môi nở nụ cười.
Đúng lúc Hứa Vị Trì nhắn tin đến, có lẽ Tô Nguyên Cửu đang nghe nhạc, cho nên Hứa Dục nhấn thoát khỏi ra khung chat.
Từ trước đến giờ Hứa Vị Trì đều chỉ biết khen ngợi cậu, quả nhiên, lần này cũng không ngoại lệ.
Anh trai: Lợi hại, thế mà phát hành bài hát rồi.
Anh trai: Giỏi lắm! Nghe rất hay [ngón tay cái] [ngón tay cái] [ngón tay cái]
Lời khen ngợi quê mùa muốn chết, nhưng cũng đong đầy sự chân thành.
Nghĩ tới tuổi tác của anh trai và Tô Nguyên Cửu xấp xỉ nhau, Hứa Dục đoán phản ứng của hai người có lẽ cũng giống nhau.
Vài phút sau, Tô Nguyên Cửu gửi tin nhắn lại.
Hứa Dục lập tức mở ra xem.
Tô tiên sinh: Rất hay.
Tô tiên sinh: Hóa ra nhạc và lời đều là cậu tự viết.
Tô tiên sinh: Nhạc hay, lời cũng hay, rất tài năng.
Tô Nguyên Cửu không giống...
Hứa Dục nhấp vào ô soạn thảo, vừa gõ được hai chữ "cảm ơn", còn chưa kịp gửi đi, Tô Nguyên Cửu lại nhắn tin đến.
Tô tiên sinh: Giỏi lắm [ngón tay cái] [ngón tay cái] [ngón tay cái]
Hứa Dục ngả người, tựa vào lưng ghế sô pha ha ha mà cười lớn
Hứa Dục: Cảm ơn.
Hoàn thành hai bài hát này, Hứa Dục cũng có được nửa ngày để nghỉ ngơi.
Đã vài ngày cậu không được ngủ ngon, buổi trưa bèn ngủ một giấc tới tối, sau khi tỉnh dậy ăn cơm xong thì lại đi ngủ tiếp đến ngày hôm sau.
Thời gian hẹn chụp quảng cáo cho JSS cuối cùng cũng tới, vì địa điểm khác nhau nên hai bên thống nhất sẽ chia thành hai ngày quay chụp.
Hôm nay sẽ chụp bên bờ biển, phục trang là một bô tây trang trắng tinh. Mới sáng sớm, Hứa Dục đã phải đến công ty để trang điểm.
Lúc trang điểm, chị Vân cũng ngồi bên cạnh.
Mấy ngày nay cô nàng bận tối mắt tối mũi, buổi sáng trước khi tới JSS, còn phải ghé qua studio một lượt.
Giờ phút này, chị Vân đang ngồi bên cạnh Hứa Dục gặm bánh mì.
"Tóc em uốn lên nhìn tự nhiên thật đó." Chị Vân vừa uống sữa vừa nói.
Hứa Dục ngước mắt nhìn lên.
Trong lòng Chị Vân không khỏi cảm thán, góc nghiêng của Hứa Dục thật sự là quá đẹp, lông mi còn dày hơn cả của cô nữa.
Chuyên viên trang điểm vẽ lông mày xong thì đáp lại cô nàng: "Đúng thế, tóc cũng rất mềm, rất dễ tạo hình." Nói xong còn giơ ngón tay cái với Hứa Dục.
Chị Vân ngẩng đầu lên, bắt đầu không ngừng khen ngợi đứa nhỏ nhà mình: "Hơn nữa anh biết không, khi cậu ấy không chải chuốt, đầu tóc vẫn rất gọn gàng. Như mấy người tóc xoăn tự nhiên ấy, lúc mới gội xong hoặc là làm sao đấy, tóc sẽ rối tung lên, còn Hứa Dục thì không bị như thế."
Chuyên viên trang điểm: "Đúng vậy, sáng ngày mới tới tôi đã phát hiện rồi."
Bên ngoài phòng trang điểm đột nhiên có chút ầm ĩ, Hứa Dục nghe được âm thanh rối loạn bèn ngồi thẳng người.
"Hiểu Văn, bên ngoài có chuyện gì vậy?" Có một người đi vào, chuyên viên trang điểm liền hỏi cô ta.
Hiểu Văn nói: "Không có gì, có người đυ.ng phải đèn, suýt nữa thì bị ngã."
Hứa Dục mím môi.
Chờ đến khi Hứa Dục trang điểm, thay quần áo xong, đúng lúc không có chuyên viên trang điểm ở đây, chị Vân rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa.
"Trời ạ, tiểu hoàng tử nhà ai đây?" chị Vân phấn khích vỗ tay.
Hứa Dục soi gương cài lại cúc áo, thấy cô nàng còn muốn nói tiếp, lập tức nâng tay cản lại: "Được rồi mà."
Chị Vân mỉm cười: "Mẹ chị nói, khen người phải khen nhiều, khen càng nhiều càng đẹp."
Hứa Dục nghiêng đầu, vui vẻ nói: "Cảm ơn chị Vân!"
Hôm nay trời nắng đẹp, phải tranh thủ quay chụp khi nắng, mới có được hiệu quả tốt nhất.
Bọn họ không chậm trễ thêm nữa, Hứa Dục đi ra khỏi phòng trang điểm, đoàn người nhanh chóng lên xe, đi đến địa điểm chụp ảnh.
Hôm nay chị Vân cố ý thuê một chiếc xe bảo mẫu, dù sao Hứa Dục cũng đóng vai chính, chút hư vinh bên ngoài vẫn cần phải có, đợi đến lúc chụp xong còn phải đi về, thuê xe taxi về để mọi người nhìn thấy thì không hay lắm.
Sau khi lên xe báo địa chỉ, chị Vân bèn mở app âm nhạc ra xem.
Khúc nhạc dạo quen thuộc vang lên, cô nàng khẽ "ồ" một tiếng.
Chị Vân: "Sao đột nhiên lại có nhiều bình luận như vậy, tối qua chị xem còn không có gì mà."
Hứa Dục nghiêng người nhìn một cái.
"Fans của em nhiệt tình vậy sao? Hôm qua chị chỉ đăng bài lên Weibo", chị Vân nghĩ nghĩ lại nói, "Bình luận trên Weibo mới có mấy trăm, sao ở đây đã lên vài nghìn rồi."
Hứa Dục lấy điện thoại ra: "Để em đi hỏi."
Chị Vân tò mò: "Em hỏi ai?"
Hứa Dục: "Trịnh Học, hôm qua nó nói tìm thủy quân cho em."
Chị Vân cười: "Em hỏi đi."
Hứa Dục gửi tin nhắn Wechat cho Trịnh Học, chẳng qua bao lâu Trịnh Học đã trả lời lại, nói không phải mình làm, cậu ta chỉ chia sẻ lên bảng tin và gửi vào trong mấy nhóm chat của khách hàng mà thôi.
Chị Vân hỏi: "Em có gửi cho người nào nữa không?"
Hứa Dục quay đầu, chớp mắt nhìn chị Vân.
Chị Vân cười rộ lên: "Nhìn chị làm gì? Chị đang hỏi em đó."