Nhu Giá

Chương 41

Lúc Thích Nhung dẫn quân rời thành, Trần Nhu không ra ngoài tiễn đưa, mà nàng ở trong Trần phủ, từ xa lắng nghe tiếng trống trận.

Nàng tập trung nghe một lúc lâu, vĩnh viễn khắc ghi kỹ âm thanh đó, có đôi khi, trong giấc mơ cũng sẽ mang theo tiếng trống trận như vậy.

Trước khi Thích Nhung rời đi, chàng đã tặng cho nàng một con diều hâu non, tên nhóc này mới sinh cách đây không lâu, cỡ một, hai tháng, lông trên người cũng chỉ mới dài vừa đủ, đôi mắt rất nhanh nhẹn, nó đã coi Trần Nhu là chủ nhân.

Tên nhóc này có vẻ ngoài không quá đáng yêu, bụng và mặt có một điểm trắng, sau lưng là hoa văn nâu đỏ lấm tấm, có khi ngây ngốc đứng tại chỗ, đôi mắt đậu đỏ của nó sáng ngời, rõ ràng là nhìn rất có thần nhưng Trần Nhu lại cứ không tự chủ được mà nghĩ đến từ “ngây ra như phỗng”.

Trần Nhu đặt tên cho nó là A Phúc.

Lúc Tiểu A Phúc vừa mới vào Trần phủ và đến chỗ Trần Nhu, huynh trưởng Trần Trưng nàng trông thấy mà ham, Trần Trưng biết, chắc chắn thứ đáng để Thích Nhung đưa đến đây sẽ không phải là thứ tầm thường: “Muội muội, muội không biết nuôi đâu, nhường cho ca ca nuôi đi.”

Trần Nhu dùng dáng vô cùng ghét bỏ mà nhìn huynh ấy một cái: “Vật đính ước của người khác mà huynh cũng muốn cướp đi à?”

Khóe miệng Trần Trưng giật giật, chỉ vào diều hâu mà nói: “Muội nói cái này gọi là vật đính ước ấy hả, có ai lại dùng chim dữ này làm vật đính ước đâu? Muội cho rằng nó là bồ câu hay mèo con?”

“Chim dữ?” Trần Nhu nhìn chằm chằm con diều hâu non mình nuôi, nghi hoặc cả một lúc lâu.

Trần Trưng nói: “Chờ nó lớn thêm chút nữa thì sẽ dữ lắm đấy.”

“Huynh trưởng, huynh nói xem, nếu muội nuôi A Phúc lớn hơn một chút nữa, rồi sau này lại bảo tiểu Hầu gia đưa muội thêm một con chó, có phải là muội có thể trải qua cuộc sống trái dắt chó, phải nâng ưng rồi không?” Trần Nhu đút cá cho diều hâu con, nàng nhìn tên nhóc này, cảm thấy ngày tháng sau này của mình sẽ có triển vọng lắm.

Trách không được vì sao từ xưa đến nay, mấy kẻ ăn chơi trác táng đều thích thanh sắc khuyển mã [*], nếu đặt trên người nàng thì nàng cũng thích âm nhạc, thích sắc đẹp, thích nuôi chó, thích nuôi ngựa, bây giờ Trần Nhu nàng đây còn nuôi cả diều hâu, sau này sẽ có hơn mười con ngựa khỏe, lại nuôi thêm mười con chó nữa.

[*] Thanh: âm nhạc, sắc: sắc đẹp, khuyển: chó, mã: ngựa.

Hà đại phu chữa bệnh cho nàng, tuy nói uống một liều thuốc mạnh khiến nàng đau đớn khó chịu, nhưng nó lại giống như cắt xương sống lại vậy.

Chịu đựng suốt mấy tháng trời, Trần Nhu cảm thấy cơ thể của mình càng ngày càng “cường tráng” rồi.

Tuy vẫn là tay nhỏ, chân nhỏ, nhưng so với trước kia thì có sức hơn nhiều, khi rảnh rỗi không có việc gì làm thì có thể tìm Ngũ cô nương vật tay.

Tuy tạm thời còn chưa thắng được Ngũ cô nương, nhưng nàng đã thắng được Lục cô nương.

Từ ngày Thích Nhung xuất hiện trong Trần phủ, còn là tới cầu thân nữa chứ, dù Trần Hiến đã ra sức che giấu, không cho người trong phủ lan truyền ra bên ngoài, nhưng phần lớn người trong Trần phủ đã biết hết rồi.

Tiểu Hầu gia quỳ trong phủ nhà họ cả một ngày.

Còn là tới cầu thú [*] Trần gia Thất cô nương nữa chứ.

[*] Thú là cưới vợ.

Nghe nói lúc Ngũ cô nương và Lục cô nương nghe thấy tin này đã sợ tới mức hồn bay phách lạc, nhanh chóng chạy tới Trúc viên an ủi Trần Nhu.

“Tiểu Thất à, muội yên tâm đi, chắc chắn đại bá sẽ không đồng ý đâu.”

“Tiểu Hầu gia bị gì vậy nhỉ? Chắc chắn là hắn cố ý! Hắn không muốn cưới Quận chúa Vân An thì cũng thôi đi, dựa vào đâu mà còn muốn kéo thêm cả muội vào!”

“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Thất, chắc chắn muội sẽ không cần phải gả cho tiểu Hầu gia đâu.”

Trần Nhu: “…”

“Ai nói muội không muốn gả?” Trần Nhu thổi còi gọi A Phúc đến: “Đây là vật đính ước chàng tặng muội.”

Lục cô nương thấy A Phúc thì hoảng sợ, Ngũ cô nương lại rất thích thú: “Tiểu Hầu gia đưa thứ này làm vật đính ước à, đúng là không tầm thường một chút nào cả!”

“Tiểu Thất, ta nghe nói trong phủ của tiểu Hầu gia nuôi không ít chó dữ, hắn có tặng cho muội một con không?”

Trần Nhu lắc đầu: “Muội còn chưa thấy con… chó dữ chàng nuôi nữa mà?”

Nói đến thì thấy cũng lạ, lần trước đã đến Hầu phủ rồi mà nàng còn chưa thấy chó trong phủ Thích Nhung.

“Nếu muội có cơ hội tới Hầu phủ thì dẫn cả ta cùng đi để ta xem với nhé!” Giờ đây, bỗng dưng Ngũ cô nương phát hiện ra rằng, nếu Thất muội muội nhà mình gả cho tiểu Hầu gia thì đây đúng là một chuyện tốt.

Thích tiểu Hầu gia nuôi chó nuôi diều hâu nuôi ngựa, chắc chắn ngựa sẽ là ngựa tốt nhất, diều hâu là diều hâu tốt nhất, chó dữ là chó dữ nhất trong kinh, chắc chắn là bọn chúng đều ở hết trong phủ của chàng.

Nếu Thất muội muội nhà mình gả cho tiểu Hầu gia, trở thành nữ chủ nhân của Hầu phủ, vậy thì nàng ấy cũng có thể đến Hầu phủ xem náo nhiệt đó.

Tới lúc đó, nàng ấy cũng có cơ hội được cưỡi lên con ngựa nhanh nhất, dẫn theo con diều hâu mạnh nhất, dắt con chó dữ nhất đi dạo từ trong ra ngoài thành Trường An.

Ngũ cô nương nói dã tâm của mình cho Trần Nhu nghe.

Trần Nhu nghe xong, không ngờ là nàng lại “hợp ý” với nàng ấy vô cùng.

Cưỡi ngựa nhanh, mang ưng mạnh, tay dắt chó dữ đi tuần phó, là một… Không, phải là hai quý nữ kiêu ngạo mới đúng!

“Tỷ tỷ tốt, hoan nghênh tỷ tới Hầu phủ làm khách.” Trần Nhu đã bắt đầu có tác phong của nữ chủ nhân Hầu phủ.

“Muội muội tốt, đến lúc đó chúng ta dắt mấy con ngựa cùng ra ngoài, ta nghe nói, người đánh giặc lúc nào cũng mang theo năm, sáu con ngựa bên cạnh, một con chết trận thì lại đổi một con…” Ngũ cô nương kích động giữ chặt lấy tay Trần Nhu.

“Ngũ tỷ tỷ, Thất muội muội, hai người…” Hai người bọn họ trò chuyện sôi nổi, Lục cô nương ngồi bên cạnh sắp nghe không nổi nữa tới nơi rồi.

Lục cô nương dùng ánh mắt như kiểu “thế gian suy vong, lòng người suy thoái” mà nhìn hai tỷ muội bọn họ.

Hai tỷ muội này của nàng ấy, rõ ràng một người tên là “Tĩnh”, một người tên là “Nhu”, mà bây giờ nhìn thử xem, miệng họ đang nói cái gì thế kia?

Thất muội muội sẵn lòng gả cho tiểu Hầu gia Thích Nhung, chuyện này đã là một chuyện cực kỳ điên khùng trong nhận thức của nàng ấy, Ngũ tỷ tỷ thì… chẳng những không khuyên nhủ gì, mà lại còn làm càn theo Tiểu Thất.

Không ngờ là… họ còn nói về tương lai sau này, khi Tiểu Thất đã gả đến Hầu phủ, tỷ muội bọn họ sẽ làm chuyện này rồi lại làm chuyện kia,…

Trước kia da mặt Tiểu Thất có dày đến vậy đâu?

“Lục tỷ tỷ, sao vậy?”

“Lục muội muội, sao vậy?”

Lục cô nương lo lắng sốt ruột: “Hai kẻ hồ đồ hai người, nói mấy lời này trước mặt ta thì cũng thôi đi, nếu nói cho người ngoài nghe thì còn ai dám cưới hai quý nữ kiêu ngạo này nữa bây giờ?”

Ngũ cô nương làm mặt quỷ: “Chuyện này có gì mà phải lo đâu muội, Thất muội muội của ta có người cần, người ta sắp làm phu nhân Hầu phủ rồi kia kìa, chờ tiểu Hầu gia trở về thì người ta sẽ là phu nhân tướng quân đấy.”

“Còn ta, càng không cần phải lo lắng gì.”

“Cùng lắm thì không gả chồng nữa là được.”

Ngũ cô nương kéo tay Trần Nhu: “Tiểu Thất, chúng ta nói chuyện tiếp đi, muội biết trong phủ của tiểu Hầu gia có nuôi rắn không?”

Trần Nhu: “…”

Da đầu Trần Nhu tê dại, bỗng dưng tròng mắt chợt xoay, cố ý chọc nàng ấy: “Có lẽ là có nuôi đấy, tỷ đã từng nghe nói đến bồn bọ cạp chưa?”

“Ôi! Thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đi, thật là đáng sợ quá đi!”

“Sau này không ai dám bắt nạt Tiểu Thất muội muội nữa rồi!”

Lục cô nương: “…”

Lục cô nương không thể nghe nổi nữa.

Lục cô nương trở về viện của mình, ban đêm, nàng ấy lo lắng sốt ruột gặp Nhị phu nhân, mang vẻ mặt nàng ấy lo lắng mà nói với Nhị phu nhân rằng: “E là Ngũ tỷ tỷ đã dạy hư Tiểu Thất mất rồi.”

Tim Nhị phu nhân hẫng một nhịp, liên quan đến chuyện của Thất cô nương, bà ấy không dám bỏ qua: “Tiểu Lục, câu này là sao?”

Vẻ mặt Lục cô nương nặng nề mà nói hết chuyện đã xảy ra ban ngày cho Nhị phu nhân nghe.

Nhị phu nhân chạy đến trước mặt Trần Hiến chịu đòn nhận tội.

Trần Hiến: “…”

Ông gọi Trần Trưng vào phòng dạy dỗ một lúc, mắng xối xả huynh ấy cả một lúc lâu, phun đầy nước miếng lên trên mặt Trần Trưng.

Trần Trưng thấy mình oan uổng vô cùng, bây giờ chỉ cần nói tới chuyện của Thích Nhung và Tiểu Thất, thì Trần Hiến sẽ lửa giận ngập trời ngay, ông không dám mắng nữ nhi ruột thịt, còn cái tên nhãi con họ Thích kia thì lại không ở trong thành Trường An, ông chỉ đành phát hỏa với Trần Trưng mà thôi.

“Còn không phải do người làm ca ca như ngươi không trông coi tốt muội muội của ngươi ư.”

“Để ngươi kén rể cho muội muội ngươi mà ngươi lại để Thích Nhung dắt ngựa cho nó, ngươi còn cho rằng mình rất thông minh, có phải vậy hay không?”

“Ngươi là cái bánh bao thịt ném chó, ngươi là thằng ngốc, sao Trần Hiến ta lại sinh ra cái thứ như ngươi vậy không biết.”

“Đến cả đánh cờ mà ngươi cũng không so bì được với người ta, vi phụ đau lòng quá!”



Loại cảm giác này giống như vạn tiễn xuyên tâm vậy, Trần Trưng ôm vẻ mặt tê dại mà lững thững đi ra khỏi thư phòng của phụ thân.

Muội muội à, muội phu tương lai à, huynh trưởng hai đứa vì hai đứa mà trả giá nhiều lắm đấy.

Huynh ấy đến gặp Tiểu Thất, muội muội ruột thì lại cười ngọt ngào gọi huynh ấy là huynh trưởng, rồi lại an ủi huynh ấy một cách qua loa.

Trần Nhu thổi còi gọi con diều hâu nhỏ mình nuôi ra cho ca ca ruột xem.

Cái con chim được gọi là “chim dữ” đã bị nàng nuôi thành một con diều hâu béo ú, cực kỳ thích “hô hô” mấy con cá nàng nuôi trong ao, suốt ngày bay tới bay lui trên mặt ao, dọa cá bơi trong nước phải bơi tán loạn khắp mọi nơi.

Nó bắt cá bên cạnh ao nhưng lại không chịu ăn, mà chỉ cố tình mổ chúng nó để chơi.

Trần Trưng vừa nhìn thấy A Phúc thì lòng huynh ấy đã vô cùng đau đớn: “Đây là chim dữ đó muội muội của ta.”

“Muội xem thử đi, muội nuôi nó thành cái gì rồi?”

“Nuôi không tốt à? Rõ ràng là trông nó cũng khá ổn mà.” Trần Nhu nhìn về phía A Phúc được mình nuôi béo ú, cảm thấy rất vui vẻ.

Trần Trưng: “…”

Tiễn Trần Trưng đi, Trần Nhu ngồi bên bàn cầm bút viết thư, tuy Thích Nhung đã rời khỏi thành Trường An, nhưng ngày nào thư cũng được gửi đến chỗ nàng, Trần Nhu không biết là mỗi ngày chàng truyền thư về, hay là một lần viết liền tù tì mấy bức rồi để Cẩm Họa đưa cho nàng, mỗi ngày đưa một bức.

Nhưng ngày nào cũng có thể bóc thư của chàng lại khiến nàng như được quay trở về ngày tháng chàng chưa rời khỏi Trường An trước kia.

Nàng cầm bút viết trong thư rằng: Mấy đường tỷ muội của ta đã bắt đầu nhớ thương chó, ngựa, diều hâu trong phủ chàng rồi.