Trần Nhu bị đau đến tỉnh.
Từng đợt quặn đau liên tiếp cứ giáng xuống bụng, như có một con dao cùn quấy tới quậy lui trong bụng, tuy không sắc nhọn cứa đau một phát, nhưng lại liên tục quặn chặt lại, khiến người ta khó chịu vô cùng.
Vì đêm qua mới khóc nên đôi mắt như không mở lên được, nàng mở to mắt ra, đầu tiên, trước mắt nàng là một mảng mơ hồ, sau đó nàng mới miễn cưỡng nhìn rõ được cảnh tượng trong phòng, đây không phải khuê phòng của nàng, cũng không phải thôn trang suối nước nóng.
Thị nữ nhận ra nàng đã tỉnh rồi, bèn vội vã hỏi han: “Cô nương, người tỉnh rồi ạ?”
Ký ức đêm qua trở về, Trần Nhu quấn chặt người trong chăn gấm, chịu đựng cơn đau, cắn răng hỏi: “Thích Nhung đâu?”
“Tiểu Hầu gia đang chờ bên ngoài ạ.”
“Bảo huynh ấy vào đi.”
Nói xong câu đó, như đã dùng hết sức trên người, nàng nghiêng thân, cả người cuộn tròn, mím chặt môi, hàng mày đẹp nhăn tít lại, cơ thể run rẩy chịu đựng cơn đau đớn.
Không đúng lúc thật rồi, vì sao bây giờ nàng lại…
Nhưng cũng chỉ trong vài giây, ngoài phòng đã truyền đến tiếng động, có người đi vào.
Trần Nhu ngẩng đầu nhìn thấy Thích Nhung một thân đỏ thẫm, hốc mắt trở nên ướŧ áŧ ngay tức thì, nàng ấm ức nói: “Thích Nhung, ta đau quá…”
Thích Nhung thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng trắng bệch, bấy giờ chàng vội vã tiến lên, hơi ôm nàng vào lòng mà nói: “Bán Hạ, đi gọi đại phu.”
“Dạ.”
Trần Nhu đè bao cổ tay của chàng lại, cuối cùng nhớ tới điều gì đó, trán áp trên l*иg ngực chàng, rúc đầu e thẹn lên tiếng: “Đừng, không cần gọi đại phu đâu.”
Tư thế thay đổi, nàng chợt nhận ra điều gì đó không đúng cho lắm, Trần Nhu lật tay quấn chăn quanh mình, nhưng được cái này thì sẽ mất cái kia, đệm giường lộ ra một dấu tròn chói lọi, nàng lập tức đẩy Thích Nhung ra, gói ghém chăn trên người thật kỹ càng, như một con chim én lăn lộn cuộn tròn trong góc tường, kéo cả gối che mặt mình lại, trong thời gian ngắn lại thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Thích Nhung nhìn một cục hình con nhộng trên giường, giơ tay xoa xoa mũi, ho khan một tiếng: “Ta tránh ra phía trước nhé.”
Mấy thị nữ tiến lên giúp nàng đổi đệm giường và y phục.
Khi Thích Nhung đến một lần nữa, lại thấy con nhộng đã đổi màu kia vẫn đang cuộn trong góc tường không nhúc nhích.
Chàng đi qua xốc một góc lên, lại thấy nàng cuộn người lại, trong tay nắm chặt một miếng lệnh bài, lòng chàng bỗng mềm nhũn hết ra.
“Đói bụng chưa? Tỉnh rồi thì ăn chút cháo bánh đã.”
Thích Nhung sai người kê một chiếc bàn cạnh giường, dâng chén vàng khay bạc lên, Trần Nhu ngửi được mùi cháo mê người, chỉ cảm thấy bụng vừa đói vừa đau, cũng không thèm ăn nữa.
Đêm qua tỏ rõ nỗi lòng, hôm nay trò hề lại hiện ra, tóc tai tán loạn, không có mặt mũi gặp người ta nữa.
Một tiểu thư khuê các, mất nghi dung thì cũng thôi đi, dựa theo thoại bản, đại tiểu thư hẳn phải bày ra tư thái mềm mại nhu mì đúng lúc, phải nhu nhược quyến rũ, nhìn mà thấy thương, thế mới đúng chứ.
Vừa rồi nàng nên nằm nghiêng trên giường, hơi cắn đôi môi anh đào, nhíu mày đẹp, cố nén cơn đau trên người, trong mắt mang theo đôi chút sương mờ, làn nước mắt mỏng manh, nhìn về phía chàng, sau đó “ưm ư” một tiếng, kêu khẽ: “Đau…”
Chứ không phải vì mấy ngày trước dậy sớm luyện múa, dẫn tới dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng hơn trước, động tác chim én lật vừa rồi gọn gàng lưu loát, còn vì thế mà làm rối tóc.
Trần Nhu rút kinh nghiệm xương máu, nghĩ thầm, cơm thì vẫn phải ăn, nàng duỗi tay lấy một bình nước nóng đồng đỏ Thích Nhung đã chuẩn bị cho nàng, nàng bọc chăn, ôm bình nước nóng, cúi đầu, như chim cút nhỏ mà cuộn lại thành một đống.
Cái bàn trước mặt bày đầy đồ ăn, kiểu vương tôn công tử như Thích Nhung hay dùng ly vàng chén ngọc.
Có lẽ vì không biết nàng muốn ăn gì, bởi vậy nên chàng chuẩn bị mỗi thứ một ít.
Trước mặt có một chén cháo thịt băm và tôm bóc vỏ, bên cạnh là canh mì dê, còn có một nồi thịt dê lớn, có bảy, tám chiếc bánh Hồ, lại còn có bánh cánh đào xinh đẹp, bánh giòn, gỏi cuốn, bánh phù dung.
Trong chén vàng đựng đầy anh đào ướŧ áŧ, anh đào mới hái mang màu đỏ sáng ướŧ áŧ, như mã não đỏ trong suốt óng ánh, anh đào trơn bóng đỏ tươi đối lập hoàn toàn với váng sữa tươi bên cạnh, một dĩa mía tương nhỏ toả ra mùi hương cực kỳ ngọt ngào.
Trần Nhu nhìn qua, thầm nghi ngờ, không biết có phải chàng đang cho heo ăn hay không.
Bụng nhỏ của nàng trướng đau, không muốn ăn cháo cho lắm, nên cắn gỏi cuốn một miếng rồi bỏ xuống, lại cầm chén sữa dê nóng, khẽ thổi một cái rồi nhấp một ngụm nhỏ.
Thích Nhung ngồi bên cạnh ăn cùng nàng, tiện tay cầm một cái bánh Hồ, xé ra thành vài miếng rồi nhét vào trong miệng.
Động tác của chàng không nhanh không chậm, biểu lộ ra sự tao nhã quý tộc, tốc độ biến mất của bánh Hồ và thịt dê càng khiến Trần Nhu thấy líu lưỡi.
Có lẽ là nhìn người ta ăn nên thèm, Trần Nhu vươn tay cầm một chiếc bánh Hồ lên, nàng xé một miếng khoảng chừng một phần tư, còn lại thì đưa cho Thích Nhung.
Thích Nhung liếc mắt nhìn nàng một cái, cười cười mà nhận lấy.
Trong bánh kẹp thịt dê, mùi hương quyến rũ, khẽ cắn một miếng, thịt mềm xốp vô cùng, mùi nước thịt ngọt ngào tan ra giữa môi lưỡi, lúc hạt mè bị nhai vỡ thì nó càng thơm giòn đến lạ.
Trần Nhu uống hết sữa dê nóng, lại cầm bánh lên, xé một miếng nhỏ ra.
Thích Nhung thấy thế bèn nói: “Thích ăn à? Ta sai người đưa đến phủ nàng.”
Trần Nhu lắc đầu: “Ăn ở chỗ chàng thì được, bình thường ta không ăn được bao nhiêu hết.”
Dứt lời, Trần Nhu ôm sữa dê nhấp một ngụm nhỏ, nhìn ra song cửa sổ, hỏi: “Ở đây không phải là Hầu phủ à?”
“Là phủ công chúa cũ.” Thích Nhung ăn một miếng thịt dê, thầm nghĩ, mình cũng không dám đưa nàng đến Hầu phủ.
“À.” Trần Nhu lên tiếng, nàng uống hết sữa dê: “Ta ăn xong rồi.”
Hôm nay coi như nàng đã ăn nhiều rồi, vừa uống một chén sữa dê, cơ thể đã thoải mái hơn lúc trước nhiều.
“Không ăn anh đào à? Ta sai người hái đưa vào thành, còn mới đấy, tươi lắm.”
“Ta ăn không vô.”
“Vậy để đó, đợi lát nữa lại ăn nhé?”
Trần Nhu gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Thích Nhung gọi người tới dọn bàn, lại thay đệm giường, Trần Nhu ngồi nằm, đằng sau lót mấy cái gối mềm, Thích Nhung đặt hai bình nước nóng mới bên người nàng, Trần Nhu cầm một cái lên, cách một lớp vải nhung dày, nhiệt độ thích hợp ủ ấm cho cơ thể nàng.
“Khó chịu à?”
“Cũng đỡ rồi.” Trần Nhu lắc đầu, mỗi tháng đều phải có một lần như vậy, cũng quen rồi, nằm yên sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Thích Nhung ngồi cạnh nàng, Trần Nhu cúi đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, bèn duỗi tay đυ.ng vào tay chàng.
Sờ đến lòng bàn tay chai sạn dày đặc của chàng, chóp tai hơi hồng hồng, nàng thấy vừa nãy bọn họ rất giống một đôi phu thê mới cưới ăn bữa cơm sáng đầu tiên của ngày hôm sau vậy.
… Phu thế mới cưới không khách sáo xa lạ như vậy đâu.
Trần Nhu không biết nên nhắc tới chuyện tối hôm qua như thế nào, nàng quay đầu, không nhìn chàng, một hồi lâu sau mới mở miệng nói:
“Tối qua ta mơ một giấc mơ.”
“Ừ?”
“Mơ thấy Thích Nhung nói chàng ấy thích ta.”
Thích Nhung nắm lấy nhu đề [*] nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, chỉ thấy thiếu nữ trước mắt chưa thoa phấn, tóc đen mềm mại rũ trên vai, nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy nên chàng có thể nhìn thấy chút lông tơ nhỏ xíu bên má nàng.
[*] Chỉ bàn tay mềm mại của người phụ nữ.
Hương mai bên cạnh quẩn quanh, Thích Nhung nửa cụp mắt, nhìn lòng bàn tay của nàng, chàng nghĩ, sau cùng, mình vẫn là kẻ tham lam, vì thế chàng đã nói: “Nếu nàng nguyện ý, vậy đó sẽ không phải là mơ.”
Nếu nàng đã chủ động trêu chọc ta, ta đây sẽ không nỡ buông tay nàng.
Nghe chàng nói vậy, lòng Trần Nhu chỉ toàn là ngọt ngào, nàng cảm thấy dòng suối trong trong lòng mình đâu chỉ bị người ta khuấy lên, mà còn bị người ta cưỡng ép đổ vô số mật ong và mía tương vào nữa.
Nàng gắng sức ép nụ cười bên khóe miệng xuống, ra vẻ do dự bảo: “… Ta phải nghĩ cho thật kỹ cái đã.”
“Đúng vậy.” Thích Nhung gật đầu một cái đầy hiếm hoi, chàng thu tay mình lại, khoanh tay nhìn nàng và nói: “Nàng nên nghĩ kỹ lại đi.”
Trần Nhu quay đầu nhìn chàng.
Thích Nhung tới gần nàng, đôi mắt nghiêm túc nhìn nàng chăm chú, bảo: “Trần Thất cô nương, Thích Nhung không phải kẻ hiền lành gì, hắn là tiểu bá vương trong thành Trường An, tính cách không tốt, ngang ngược, nói chuyện cũng không xuôi tai, còn có điểm quan trọng nhất là…”
“Lúc hắn đối mặt với cô nương mà hắn thích, e là hắn sẽ không khống chế được tà niệm trong lòng, muốn tự tay chế tạo ra một cái l*иg sắt rồi khóa chặt nàng ấy ở trong đó.”
“Có sợ không?”
Trần Nhu cắn môi, nàng nhìn vào mắt chàng và hỏi: “Chàng ấy sẽ bỏ đói ta sao?”
Thích Nhung cười, khuôn mặt sắc sảo đến lóa mắt lộ ra một chút tà ác: “Sẽ không.”
“Thích Nhung sẽ đánh ta sao?”
“Sẽ không.”
“Vậy…”
“To gan!” Thích Nhung dí vào trán nàng một cái rất nhẹ, lên tiếng dạy dỗ: “Tiểu Hầu gia mà cũng dám không gọi, cứ mở miệng ra là Thích Nhung.”
Trần Nhu ảo não che trán mình lại, ngửa đầu nhìn chàng: “Ta cứ muốn gọi chàng ấy là Thích Nhung đó, chàng ấy sẽ trách tội ta ư?”
“Hắn không nỡ.”
Trần Nhu lại nói: “Nếu ta đây mắng chàng ấy là chó Thích Nhung thì sao?”
Thích Nhung xoa đầu nàng, đôi mắt hoa đào chỉ toàn là cưng chiều: “Tùy tiện mắng, đừng để huynh trưởng nàng nghe thấy.”
Trần Nhu cười, chủ động nghiêng người, cắn một cái lên môi chàng, nàng chỉ dám lướt qua một cái rồi dừng lại, mới vừa chạm vào cái lưỡi mềm mại của chàng thì chấm dứt nụ hôn này ngay: “Ngọt, giống như đêm qua vậy.”
“Vậy thì chàng ấy nhốt ta lại đi.”