Lưu Thủy Điều Điều (Nước Chảy Xa Xăm)

Chương 5: Bùi Phu Nhân

Mọi người ồn ào, các chưởng môn đều quay lại nhìn Bùi Diễm đang ngồi yên bình trên ghế, Huệ Luật lạnh lùng nói: "Bùi tướng ngài giải thích thế nào?!"

Bùi Diễm cười mỉa mai, nhìn mọi người xung quanh: "Xin hãy an tâm, ta tự có một lời giải thích hợp lý cho các vị."

Các Chưởng môn các giáo phái chậm rãi đến gần hắn, Tống Đào lạnh lùng nói: “ Bùi tướng Hoá Công Tán này tìm được trên người quản gia của ngươi, ngươi đã gϊếŧ hắn diệt khẩu trước mặt mọi người. Ta thấy, ngươi có giải thích cũng không rõ ràng được!"

Bùi Diễm cười ha ha, đứng dậy phất tay áo nhìn mọi người một cách bình tĩnh với phong thái tao nhã.

Các chưởng môn trong lòng đều biết võ công của hắn không thể lường trước được, nên đều để chân khí đến mức cực điểm, sẵn sàng tung ra đòn đánh sấm sét bất cứ lúc nào. (truyện được dịch bởi nguyen thuy)

Bùi Diễm đứng chắp tay, cười nói: “Lúc trước là Tống đại hiệp kể lại chi tiết mọi chuyện. Bùi mỗ vẫn chưa thể tự bào chữa, không biết các vị có bằng lòng cho Bùi mỗ một cơ hội để chứng minh mình vô tội không?”

Chưởng môn các giáo phái nhìn nhau, cho rằng người trước mặt rốt cuộc là Tả thừa tướng đương triều, nắm giữ một phần binh quyền. Mặc dù lúc này đã có chứng cứ hắn là kẻ hạ độc nhưng có thể có thế lực lớn hơn đứng sau ủng hộ hắn, nếu hành động hấp tấp chỉ sợ hậu hoạ vô tận.

Nghĩ đến đây, Huệ Luật lớn tiếng niệm “A Di Đà Phật”, âm thanh như tiếng chuông, trấn áp âm thanh hỗn loạn của hàng trăm người trong trang. Khi mọi người bình tĩnh lại, ông đồng tình nói: "Bùi tướng, xin hãy đưa ra bằng chứng, để xoa dịu tậm trạng của các đồng đạo võ lâm, tránh khỏi hiểm họa trước mắt."

Ánh trăng sáng dần dần nhô lên giữa bầu trời, ánh sáng trong trẻo như nước, chiếu sáng trên người Bùi Diễm,cả người hắn như được bao phủ bởi một luồng sáng mờ nhạt, khiến hắn càng thêm tuấn tú.

Giang Từ từ trên cây có thể nhìn rõ ràng, không khỏi thấp giọng nói: "Khẳng định không phải hắn hạ độc"

Người bên cạnh khẽ hừ một tiếng, Giang Từ quay người lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhìn chằm chằm Bùi Diễm trước tiền trang hơi nghiêng người về phía trước. Cả người giống như một con báo đang chờ cơ hội vồ lấy con mồi, hay một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu, chợt nghe thấy giọng nói lớn của Bùi Diễm: "Các vị Bùi mỗ muốn mời một người hỏi vài câu, hỏi xong mọi người sẽ hiểu."

Hắn quay đầu nhìn đại quản gia Bùi Dương nói: "Đi mời sứ giả của Hoàn Quốc Kim Hữu Lang ra ngoài."

Bùi Dương quay người đi vào trong trang, mọi người có chút kinh ngạc, không hiểu tại sao chuyện hắn hạ độc hắn lại phải mời sứ giả của nước địch tới chứng minh mình vô tội.

Không lâu sau, sứ giả của Hoàn Quốc Kim Hữu Lang từ sau cánh cửa bước ra, chắp tay với Bùi Diễm và nói: "Không biết Bùi tướng mời bản quan đến, có gì chỉ giáo?"

Bùi Diễm cúi đầu lễ phép đáp lại nói: "Chỉ giáo thì không dám. Bùi mỗ nghe nói Hữu Lang đại nhân phụ trách lễ nghi và lịch sử của quý quốc, ngài rất quen thuộc với lịch sử của quý quốc và triều ta, chỉ có một số vấn đề muốn xin đại nhân chỉ giáo. "

"Bùi tướng khách khí rồi, Kim mỗ biết gì nhất định sẽ nói hết"

Bùi Diễm bình tĩnh nói: “Hai mươi ba năm trước, Quý quốc và triều ta xảy ra một cuộc giao tranh quyết liệt.Quý quốc thương vong nặng nề, triều ta cũng có hàng vạn binh sĩ đổ máu ở biên giới. Hữu Lang đại nhân có nhớ tới, bởi vì chuyện gì mà hai nước lại gây chiến với nhau không?”

Trên mặt Kim Hữu Lang hiện lên một tia không vui, lạnh lùng nói: “Trận chiến khốc liệt năm đó là vì tranh giành núi Nguyệt Lạc.”

"Lý do cụ thể là gì?"

Kim Hữu Lang do dự một chút, cuối cùng nói: "Núi Nguyệt Lạc là nơi sinh sống của tộc Nguyệt Lạc. Trong người Nguyệt Lạc, Nam sinh nữ tướng, nữ tử đều đẹp như hoa, Trong hàng trăm năm, Nguyệt Lạc để đảm bảo yên bình, không ngừng cống nạp cho triều ta và quý Quốc những thiếu nam, thiếu nữ. Trong số những người Nguyệt lạc tiến cống, nam làm luyến đồng, nữ làm ca kĩ hoặc cơ thϊếp."

"Hai mươi ba năm trước, một luyến đồng của tộc Nguyệt Lạc cống nạp cho nước ta trong một đêm bất ngờ ám sát Uy Bình Vương . Sau khi thẩm vấn nghiêm ngặt, hắn nhận tội làm theo chỉ thị của tộc trưởng. Thánh thượng nước ta tức giận phát binh đánh tới núi Nguyệt Lạc, muốn Nguyệt Lạc tộc giao ra thủ phạm."

"Nhưng quý quốc lúc này đã phát binh đến hỗ trợ Nguyệt Lạc tộc. Nói nước ta đã vu oan tộc trưởng Nguyệt Lạc gϊếŧ người, dẫn đến trận chiến bi thảm đó."

Hắn chậm rãi nói ra, Quần hùng nghe được đều trợn mắt há mồm. Những người lớn tuổi đó nhớ lại trận chiến năm ấy, trong lòng dường như có chút ngộ ra, không khỏi nhìn về phía Tiêu Vô Hà sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng.

Bùi Diễm nhàn nhã nói: “Không biết sau này quý quốc có phát hiện ra chân tướng không??”

Kim Hữu Lang khịt mũi: “Sự thật cuối cùng cũng được sáng tỏ. Hóa ra luyến đồng này là người Tinh Nguyệt giáo ở núi Nguyệt Lạc. Hán ta nhận lệnh của giáo chủ Tình Nguyệt lạc, hành thích Uy Bình Vương, Ngoài ra còn có người của Tinh Nguyệt giáo ẩn nấp trong cung điện quý quốc thuyết phục hoàng đế quý quốc gửi quân đến hỗ trợ Nguyệt Lạc tộc, cố tình kích động cuộc chiến giữa hai nước. "

Giữa các quần hùng diễn ra một cuộc thảo luận, "Tinh Nguyệt giáo" danh tiếng không lớn, chỉ hoạt động ở dãy núi Nguyệt Lạc hiếm khi giao lưu với những người võ lâm ở Trung Nguyên. Không ngờ rằng những người trong giáo phái này thực sự là những người đã khơi mào cuộc chiến năm đó.

Bùi Diễm hỏi tiếp: "Vậy tại sao sự thật lịch sử này lại không được hai nước chúng ta công khai?"

Kim Hữu Lang cực kỳ bất mãn, nhưng bởi vì người trước mặt là Tả thừa tướng Hoa triều, lần này được lệnh đến đàm phán hòa bình, không thể đắc tội hắn, cho nên lạnh lùng nói: “Việc này liên quan đến cung điện của hai nước, không tiện công khai, nhưng bây giờ Bùi tướng hỏi, Kim mỗ không thể không thừa nhận.”

Tiêu Vô Hà trên mặt không biểu cảm, nhưng trong mắt dần dần dâng lên sự hận ý, loại hận ý ăn sâu vào tận xương tủy, tương phản với khuôn mặt nữ tính của hắn, khiến người ta rùng mình.

Trên cây, Giang Từ có thể cảm giác được cành cây khẽ động, còn nghe được người đàn ông bên cạnh cười lạnh, giọng rất trầm, trong tiếng cười có sự đau đớn sâu sắc khó có thể diễn tả.( truyện dịch bởi Nguyễn Thuỷ)

Giang Từ trong lòng dâng lên một loại cảm giác thương hại khó hiểu, lặng lẽ đưa tay vỗ vỗ cánh tay trái của hắn.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhưng Giang Từ lại không biết nên nói gì. Nhớ rằng mỗi khi tỷ tỷ nàng chán nản, nàng luôn làm mặt cười để khiến tỷ ấy cười. Sau đó nàng dùng hai tay ôm lấy má mình, lè lưỡi với hắn, làm mặt cười với hắn, nam nhân nhìn rõ ràng sửng sốt .

Khi tiếng mọi người thảo luận dần dần lắng xuống, Bùi Diễm nghiêng người về phía Kim Hữu Lang nói: "Bùi mỗ muốn hỏi đại nhân, tại sao "Tinh Nguyệt giáo" lại cố tình gây chiến giữa hai nước?"

Kim Hữu Lang thẳng thắn nói: “Tinh Nguyệt giáo với việc tộc trưởng của họ tiến cống các thiếu nam thiếu nữ trong tộc cho hai nước luôn bất mãn. Nhiều năm hận thù muốn nhân cơ hội giữa quý quốc và nước ta đang có chiến tranh để trả thù”.

Bùi Diễm khẽ mỉm cười: "Cảm ơn Hữu Lang tiên sinh đã làm rõ những nghi hoặc , Bùi mỗ rất cảm kích."

Hắn quay người, nhìn Tiêu Vô Hà một lúc, mỉm cười, quay đầu về phía quản gia nói: "Đi, mời mẫu thân ta ra đây."

Nghe nói người chưa từng lộ mặt trước người lạ, Goá phụ phu nhân của minh chủ đời trước Bùi Tử Kính. Mẫu thân của Kiếm Đỉnh Hầu Bùi Diễm vang danh thiên hạ sắp xuất hiện mọi người đều hiếu kì. Kết hợp với lời nói của Kim Hữu Lang, lại cảm thấy lời nói của Tiêu Vô Hà mưu mô không đáng tin, sự căng thẳng cũng giảm bớt một chút.

Ánh trăng chiếu xuống, gió thu thổi nhẹ nhàng, tiếng chuông leng keng, mấy người giúp việc đỡ một nữ tử bước ra khỏi cửa trang.

Nữ Tử này ăn mặc đơn giản, cúi đầu bước đi, không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt của bà, nhưng tất cả đều cảm thấy bóng dáng bà có một vẻ lạnh lùng, thanh tao khó tả.

Khi bà bước ra khỏi cửa trang, Bùi Diễm đi tới trước mặt đỡ lấy cánh tay trái của bà, trên mặt đầy ngưỡng mộ, cung kính nói: “Mẫu thân, làm phiền tới người, quả thật hài nhi bất hiếu ."

Bùi phu nhân được hắn đỡ đi xuống bậc thang, Chậm rãi ngẩng đầu lên. Mọi người đều choáng váng, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Bùi phu nhân trông rất trẻ, Tuy đã ở tuổi ngoài ba mươi, Làn da vẫn trắng hơn tuyết, đôi mắt đầy sao lấp lánh, vẻ đẹp không gì sánh bằng.

Bà nhìn con trai mình, trên môi nở nụ cười, vẻ mặt mềm mại điềm tĩnh, duyên dáng đầy tao nhã.

Mọi người không ngờ rằng Bùi phu nhân sống ẩn cư lại trẻ đẹp tới vậy, sinh ra đã có dung mạo tuyệt trần, so với đệ nhất mỹ nhân "thanh sơn hàn kiếm" Giản Oánh còn đẹp hơn vài phần. nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bùi Diễm đều thầm thừa nhận : mẹ nào con nấy".

"Long Thành Kiếm Khách" Tống Đào lớn tiếng nói: "Bùi Diễm, ngươi nói muốn đưa ra bằng chứng chứng minh mình vô tội. Chẳng lẽ bằng chứng đó chính là Bùi phu nhân?"

Bùi Diễm thả tay đang đỡ Bùi phu nhân ra, mỉm cười: "Chứng cứ không phải là mẫu thân ta, mà là người này!"

Hắn đột nhiên quay người lao về phía một thị nữ phía sau Bùi phu nhân, thị nữ kinh ngạc hét lên, một thanh ảnh lóe lên rồi bay ra phía sau .

Bùi Diễm hừ lạnh, thân hình như tia chớp ,Bóng hình theo sát hắn, sau vài tiếng "bang bang", thị nữ hét lên rồi ngã xuống đất.

Bùi Diễm đáp xuống, vỗ nhẹ chiếc áo xanh trên người, quay sang Kim Hữu Lang, Chắp tay nói: " Hữu Lang đại nhân ngài biết rất rõ thói quen của người Nguyệt Lạc, vậy người Nguyệt Lạc có điểm gì đặc trưng?" ( truyện dịch bởi Nguyễn Thuỷ)

Kim Hữu Lang không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, khẽ cau mày, lúc này hắn chỉ có thể thành thật trả lời: “Sau bảy tuổi, người Nguyệt Lạc bất kể giới tính, đều sẽ có một hình xăm hình mặt trăng nhỏ ở bên trong đùi."

Bùi Diễm bước đến trước mặt Chưởng môn Trình Bích Lan phái Thanh Sơn, nghiêng người về phía trước nói: Trình chưởng môn nhờ ngài đưa nàng ta vào trong kiểm tra giúp."

Trình Bích Lan xua tay, mấy nữ đệ tử Thanh Sơn bế thị nữ đi vào trong trang viên.

Các chưởng môn nhìn nhau, Liễu Phong và chưởng môn phái Không Động đều bước tới , mang Tiêu Vô Hà vào trong

Không lâu sau,chưởng môn Thanh Sơn Trần Bích Lan bước ra, đi tới bên cạnh Huệ Luật đại sư, nhẹ giọng nói: “ Nghiệm rõ ràng, thị nữ này là người của tộc Nguyệt Lạc.”.

Một tràng cười vang lên, mọi người nhìn bốn phía, chỉ thấy Tiêu Vô Hà cười nói: “Nghe nói Bùi tướng quân được hoàng đế vô cùng sủng ái, có khả năng được ban thưởng một nữ nhân từ Nguyệt Lạc tộc." Liệu việc một thị nữ đến từ Nguyệt Lạc có thể chứng minh được Bùi tướng vô tội?"

Bùi Diễm không trả lời mà chỉ nâng cánh tay phải của Bùi phu nhân đỡ người lên bậc thang, quay lại và cao giọng nói : "Sầm Ngũ, đứng lên đi."

Vẻ mặt của Tiêu Vô Hà thay đổi đáng kể, Sầm Ngũ vốn đang nằm trên mặt đất chờ chết, đột nhiên đứng dậy, mọi người cả kinh, hắn ta đã đi tới bậc thang cuối cùng hướng về Bùi Diễm hành lễ nói: "Trang chủ"

Mọi người đều ngạc nhiên, Huệ Luật đại sư tiến lên nói: " Bùi minh chủ, làm phiền ngài hãy giải thích chi tiết." đại sư gọi một tiếng "Bùi Minh chủ" là đã tin tưởng Bùi Diễm vô tội.

Trên cây, Giang Từ nghe thấy người bên cạnh hừ lạnh tràn đầy giận giữ và không cam tâm.

Bùi Diễm không vội trả lời, hắn giơ nhẹ tay phải lên, người hầu bước tới mời sứ thần của Hoàn quốc Kim Hữu Lang vào trong trang.

Sau khi Kim Hữu Lang rời đi, Bùi Diễm quay lại, mỉm cười, vỗ vai Sầm Ngũ: "Sầm Ngũ quy trình chi tiết ngươi nói đi."

Sầm Ngũ cúi đầu cung kính nói: "Vâng ạ!. Chính là như này. Nửa năm trước, tiểu nhân nhiều lần bị ả Ngọc Liên kia trêu chọc, dụ dỗ. Tuy rằng tiểu nhân cũng bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc, nhưng trong lòng vẫn còn một phần tỉnh táo." Huống hồ sơn trang Trường Phong trang quy rất nghiêm ngặt, trong trang không được phép có bất kì gian tình nào, Tiều nhân không dám vi phạm trang quy nên đã báo cáo sự việc với trang chủ.

Sau khi trang chủ nghe được, Trang chủ liền điều tra chi tiết về Ngọc Liên, cảm thấy có nhiều khả nghi, phu nhân sống ở kinh thành được vài năm, đã từng thấy nữ tử Nguyệt tộc ở các gia đình vương công quý tộc. Thấy nữ tử này với Nguyệt tộc có nét giống. một lần làm bất tỉnh nữ tử này bằng mê dược lệnh cho người cởi y phục nàng ta để kiểm tra đã xác nhận thân phận nàng là nữ tử Nguyệt Lạc.

Sau khi trang chủ biết chuyện biết rằng Tinh Nguyệt giáo khả năng có âm mưu muốn triển khai. Trang chủ mệnh lệnh cho ta giả vờ trúng kế, ổn định Ngọc Liên nha đầu kia, một mặt phái người ẩn nấp trong Tinh Nguyệt giáo. Từ đó biết được Tiêu giáo chủ muốn mượn Tống đại hiệp, vu cáo Trường Phong sơn trang hạ độc đồng đạo võ lâm, sau đó làm đảo loạn nội chính triều ta, khơi mào mâu thuẫn giữa võ lâm và triều đình, một âm mưu lớn làm lay động tinh thần quân ta.

Trang chủ biết được âm mưu này, vì không biết trong trang kẻ nào là mật thám, kẻ nào phụ trách hạ độc, nên đã lập kế hoạch để dẫn dắt Tiêu giáo chủ, để các vị đồng đạo nhìn rõ mục đích thực sự của Tinh Nguyệt giáo là cố tình kích động xung đột, tương kế diệu kế, để Tinh Nguyệt giáo thực hiện âm mưu. Sau đó mời Kim Hữu Lang đại nhân của Hoàn Quốc đến làm chứng vào thời điểm quan trọng. (đọc tiếp chương 6 tại : https://youtu.be/9NX-RhzREoM)

Tấm bùa này do Ngọc Liên đưa cho ta lúc hoàng hôn, hoa ngôn xảo ngữ bắt ta mang theo bên người. sau đó lén lút hạ mê hương lên người ta. Vừa rồi Tiêu giáo chủ chỉ tay vào người ta phát ra dẫn hương, ta liền "thần kinh rối loạn", tháo chạy xung quanh, cùng trang chủ diễn vở kịch này đã khiến các vị một phen hoảng sợ.

Tiêu giáo khủ khổ tâm mưu tính, muốn dồn trang chủ vào chỗ chết, hắn lại không biết, người hắn phái đi hạ độc mọi người, trong khi hạ độc đã bị chúng ta để mắt tới, bắt được , lục soát được Hoá Công tán trên người hắn

Cho nên chỉ có rượu của các vị chưởng môn mới bị hạ Hoá Công Tán, vì để dụ Tiêu giáo chủ, vạch trần bộ mặt của hắn. Còn bình rượu mà trang chủ nhà ta uống bên trong có vách ngăn, nếu như đám người Tiêu giáo chủ không xuất hiện, trang chủ tự nghĩ cách để các vị chưởng môn không uống phải rượu bị hạ độc.

Còn về loại mê hương mà Ngọc Liên hạ trên người ta, thúc phụ của trang chủ biết cách giải độc vì đã từng tham gia cuộc chiến năm đó, nên ta mới có thể diễn vở kịch này cùng trang chủ.

Vừa dứt lời, người trong trang áp giải một người giả dạng người hầu đi ra, người này mặt mũi thanh tú, bộ dạng lại rất thảm hại, Sầm Ngũ cầm kiếm bước tới, kiếm quang loé lên, cắt đứt quần áo của hắn, người hầu nâng đùi của hắn lên. mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng ấn kí của Nguyệt Lạc tộc trên người hắn.

Sầm ngũ đem đầu đuôi mọi chuyện thuật lại một cách rõ ràng, hiện tại lại có 2 người Nguyệt Lạc tộc bị bắt. Mọi người đều bị thuyết phục, túm lại phía Tiêu Vô Hà.

Long thành kiếm khách Tống Đào mặt đầy phẫn nộ và tức giận, Hắn hét " Tiêu Vô Hà, không ngờ ngươi lại là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, uổng công ta xem ngươi là bằng hữu, nạp mạng ra đây" Vừa nói hắn vừa rút kiếm ở thắt lưng.

Tiêu Vô Hà sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, từng bước lùi về phía sau lại bị mọi người vây quanh, Hắn sững sờ, đột nhiên ngửa đầu cười lớn: " hahaha hận không thể gϊếŧ hết tất cả những kẻ đã ức hϊếp Nguyệt Lạc tộc ta. sẽ có một ngày các ngươi sẽ gặp báo ứng".

Trong gió đêm, mặt hắn hiện lên hận ý mãnh liệt, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo một vòng, tiếng cười dần thấp xuống, toàn thân mềm nhũn, ngã trên mặt đất .

Tống Đào và những người khác tiến lên. chỉ thấy khoá miệng hắn rỉ máu ra, đã tắt thở bỏ mạng.

Mọi người nhìn nhau, không ngờ đường đường là Tinh Nguyệt giáo chủ, Tiêu Vô Hà lại tự sát khi chưa kịp ra chiêu. một âm mưu kinh thiên đã kết thúc, thật sự làm người ta giật mình như mơ.

Bùi Diễm bước vững vàng đến chỗ Tiêu Vô Hà, nghiêng người xét một hồi, lại bước tới chỗ Bùi phu nhân phía trước, cúi đầu nói: "Mẫu thân, để người hoảng sợ rồi"

Bùi phu nhân nhẹ nhàng nói: " Thiếu Quân, những việc còn lại, hãy xử lí thật tốt, không nên lãnh đạm với các vị đồng đạo võ lâm:" . Bà quay người bước vào bên trong trang, đi được mấy bước lại dừng lại, nói với Bùi Diễm: " Thiếu Quân, Hoa cúc trong Cúc Viên đã nở rồi, ngươi đi hái vào đoá, ta muốn cắm vào bình".

"Vâng, mẫu thân".

Cuộc trò chuyện của mẫu tử hai người họ, mọi người nghe cảm thấy mây mù dày đặc, không rõ tại sao. Nhưng thấy Bùi Diễm khẽ mỉm cười, thong dong đi vào Cúc viên,

Hắn bước vào trong Cúc viên, cúi người hái vài đoá cúc tím, rồi đứng thẳng lên. Đột nhiên sắc mặt lạnh lùng, thân hình bùng lên, bay về phía cây lớn nơi Giang Từ đang ẩn náu. (đọc tiếp chương 6 tại : https://youtu.be/9NX-RhzREoM)

Sự tình biến hoá nhanh chóng, Giang Từ trong lòng phấn khởi, nhủ thầm chuyến đi này không tệ, khi Bùi Diễm bước vào Cúc viên lại có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn tú kia. khen ngơi Kiếm Đỉnh hầu thật xứng đáng với danh tiếng, không ngờ được hắn lại đột nhiên làm loạn, tấn công tới nơi mình ẩn nấp.

Nàng sững sờ, đột nhiên cảm thấy người bên cạnh đẩy mạnh một cái, nàng không kịp phòng bị, "Aaaaa..... " một tiếng, ngã thẳng về phía Bùi Diễm đang bay tới.

Không kịp vận chuyển chân khí, Trong lúc hoảng loạn thấy Bùi Diễm mang theo một lực mạnh mẽ, dời núi lấp biển, đối diện tiến tới, Nàng thấy ngực đau dữ dội.trước mắt bỗng tối sầm, máu tươi trào ra, hôn mê bất tỉnh.