Lưu Thủy Điều Điều (Nước Chảy Xa Xăm)

Chương 16: Phượng Tường Long Ẩn

Giang Từ quay đầu nhìn về phía cổng viện. Bị giọng nói ác mộng này làm cho sợ hãi đến mức run rẩy. chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” vang lên, cổ nàng đau nhức, bị sái cổ rồi.

Nàng cuối cùng vẫn giữ được một phần tỉnh táo, không hét thành tiếng, rồi từ từ quay đầu lại, chịu đựng cơn đau dữ dội ở cổ, âm thầm hít một hơi thật sâu, khống chế nhịp tim cuồng loạn của mình, để tránh bị Bùi Diễm tìm ra manh mối.

Đau nhức cùng khϊếp sợ khiến ánh mắt Giang Từ có chút mơ hồ, một lát sau nàng nhìn thấy bóng trắng đi vào chính viện dưới ánh đèn sáng rực rỡ.

Người kia chậm rãi bước vào, ánh đèn chiếu lên người hắn đẹp như quan Ngọc (chỉ những người đàn ông đẹp), sáng như tuyết liên.

Mái tóc đen dài như lụa buộc nhẹ nhàng được kẹp bằng chiếc trâm ngọc bích, dưới mái tóc màu ngọc bích đó, làn da giống như băng lạnh, lông mày như mực cắt, mũi thẳng và đẹp, môi như điểm hoa đào. Khi hắn di chuyển thân hình, giống như vầng trăng sáng đang nhảy múa trong gió, như những đám mây đang trôi trong ráng chiều.

Nhưng điều khiến người ta không thể rời mắt, đó là đôi mắt sáng lấp lánh như ngọc đen, khi đảo mắt nhìn về phía trước, ẩn giấu vẻ đẹp tươi sáng, chỉ cần nhìn vào nó đã thu hút được trái tim và tâm hồn của mọi người. ( truyện dịch bởi thuy201)

Hắn từ cửa viện chậm rãi đến gần, áo bào trắng tung bay trong gió, màu trắng khiến hắn như một vị thần thánh khiết, Y phục tung bay như lửa cháy thiêu đốt, khiến hắn giống như tu la bước ra từ quỷ vực.

Gió đêm chợt nổi lên, thổi bay vài bông hoa cúc đỏ quấn vào tay áo của hắn, giống như yêu hồng nở rộ giữa vùng tuyết hoang vu, quyến rũ khó tả. Trong nháy mắt, mọi người trong viện đều hít một hơi thật sâu rồi lại im lặng không một tiếng động.

Hắn dường như hiểu được suy nghĩ của mọi người, dừng bước chân, ánh mắt đảo qua, lạnh lùng như sương, sắc bén như lưỡi đao, khiến hầu hết mọi người trong viện đều lặng lẽ cúi đầu xuống.

Bùi Diễm bước tới cười nói: “Tam Lang có thể nể mặt vài phần, thật sự Thiếu Quân rất vui mừng”.

Ngô tổng quản tiến tới hành lễ với Vệ Chiêu, Vệ Chiêu khẽ gật đầu, Ngô tổng quản lại chắp tay chào Bùi Diễm rồi đi ra khỏi cổng viện.

Vệ Chiêu khóe miệng khẽ nhếch cười, ánh mắt như có như không vô tình xẹt qua Giang Từ đứng phía sau Bùi Diễm nói: “ Thọ yến cao đường Thiếu Quân, lý nào Vệ Chiêu lại không đến, chỉ là có chút việc nhỏ trì hoãn nên đến muộn một chút, Thiếu Quân đừng trách”.

Bùi Diễm liền nói: “không dám, không dám”, hơi nghiêng người, dẫn Vệ Chiêu vào chính điện. Hắn quay người lại, ánh mắt nhìn về phía Giang Từ, Giang Từ vẻ mặt không biểu cảm đi theo sau hắn và Vệ Chiêu vào đại điện.

Vệ Chiêu vừa bước vào chính điện, Trang vương mỉm cười đứng dậy: “Tam Lang, ngồi bên cạnh ta”. Tĩnh Vương khẽ cau mày, giây lát lại thả lỏng, trên mặt Thái tử luôn mở một nụ cười thân thiết, Vệ Chiêu không hành lễ với hắn nhưng hắn cũng không bận tâm.

Vệ Chiêu vừa định ngồi xuống, trong bàn đột nhiên có người đứng dậy, hừ nhẹ một tiếng, phất tay áo choàng rồi bước sang bàn bên cạnh. Trang Vương có chút xấu hổ, Vệ Chiêu khẽ đảo mắt qua, khoé miệng gợi lên một nụ cười tà mị nói: “ Bàn này có một bình dấm chua Hà Tây, cũng thật thoải mái”.

Bùi Diễm nhận ra người rời khỏi bàn là đại học sĩ long đồ các Ân Sỹ Lâm, người Hà Tây, người này là trụ cột của phái Thanh lưu, mặc dù không có quyền hành gì, nhưng lại có danh tiếng rất cao trong triều,

Sau đó hắn quay sang Vệ Chiêu, cầm một bình rượu lên, rót đầy ly trước mặt Vệ Chiêu, cười nói: “mọi người đều nói đợi Tam Lang đến mới khai tiệc, Tam Lang đến trễ, nên tự phạt ba chén”.

Vệ Chiêu dựa lưng vào ghế, nghiêng người nhìn Bùi Diễm, ánh mắt sáng ngời: “ xem ra Thiếu Quân hôm nay muốn chuốc say ta rồi, ta có thể uống, nhưng trước tiên chúng ta phải kính qua thánh thượng đã”.

Bùi Diễm vỗ vỗ trán, vội vàng đến bên cạnh thái tử, mời thái tử rời khỏi chỗ ngồi. Quan khách đồng loạt đứng lên, nâng ly chúc thánh thượng vạn tuế, cũng bày tỏ lòng tôn kính với thái tử Vĩnh Khang. Bùi Diễm cảm ơn và mọi người ồn ào trở lại chỗ ngồi . Sớm có người hầu đã bưng đồ ăn nóng hổi lên bàn tiệc, trên sân khấu Tiếng sênh tiêu bắt đầu nổi lên, tiếng động lớn vang lên trong viện, ăn uống linh đình, thọ yến Bùi phủ chính thức bắt đầu.

Giang Từ đứng phía sau Bùi Diễm, thỉnh thoảng nhìn sang Vệ Chiêu đang ngồi bên cạnh.

Lúc này, nàng đứng hắn ngồi, vừa vặn nhìn thấy một bên mặt tuấn tú tuyệt mỹ của hắn. Khi hắn cúi đầu hoặc nghiêng đầu, lông mi dài khẽ run lên, bên trong con ngươi chói mắt, hiện lên một tầng ánh sáng phức tạp, hoặc mỉm cười, hoặc mỉa mai, hoặc lạnh lùng kiêu ngạo, hoặc dịu dàng. Thỉnh thoảng, ánh mắt hắn sẽ nhìn qua mọi người, rồi lại nhắm mắt lại, lộ ra một vẻ chán ghét ham muốn hủy hoại.

Giang Từ bỗng cảm thấy như mình trở lại trên cây đại thụ trước Trường Phong sơn trang. Đêm đó, khi sứ thần Hoàn quốc kể lại chuyện cũ của Nguyệt Lạc, hắn cười trong đau đớn, đó mới thật sự là hắn đi? chứ không phải là một thanh thế lẫy lừng, đeo bức mặt nạ chỉ huy sứ Quang Minh Ti Vệ Chiêu, Vệ Tam Lang trước mắt.

Nàng vốn dĩ hi vọng Tinh Nguyệt giáo chủ chỉ làm một chức quan nhỏ, rồi có thể để Bùi Diễm bắt hắn ta lại, buộc hắn đưa ra thuốc giải độc. Nhưng vạn vạn không ngờ rằng, người ra tay hạ độc thủ với mình, người đứng đầu Tinh Nguyệt giáo khiến Bùi Diễm muốn nhanh chóng bắt được lại là Phượng hoàng trong truyền thuyết Vệ Tam Lang.

Xem thái độ của Bùi Diễm và mọi người đối với hắn, biết quyền thế của hắn cực lớn, ngay cả khi biết hắn là Tinh Nguyệt giáo chủ, nhưng không có chứng cứ xác thực nào khác, Bùi Diễm có thể đối phó với hắn không? nếu trong vòng một tháng không thể bắt được hắn, tính mạng của mình có thể đảm bảo không?

Chỉ là, hắn có quyền thế như vậy, tài năng như vậy, vì sao với thân phận như thế, lại làm một chuyện dữ dội như vậy, đằng sau vẻ ngoài vô cùng thanh tú đẹp đẽ, dáng vẻ tươi cười yêu mị đơn độc ấy lại cất giấu nỗi oán hận cùng bi thương.

Giang Từ vốn tâm địa đơn thuần, trời sinh là một người hồn nhiên, từ nhỏ tới lớn, chưa trải qua yêu hận tình thù, vui buồn cuộc sống, ngay cả những khúc ngâm thu buồn, nàng cũng không để trong lòng. hôm nay thân trúng song độc, mạng sống treo lơ lửng, nhìn thấy chốn quan trường như một vở kịch, giống như một nhân vật bí ẩn, nàng cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ , không thể lý giải được, nàng đứng đó ngơ ngác, không nói nên lời.

Tiếng sáo trúc vang vọng bên tai, huyên náo ồn ào, nhân gian phú quý, cũng chỉ như thế thôi. Nhưng bên trong đó, có bao nhiêu đau khổ cùng chua xót? Trên thế gian này còn có bao nhiêu điều mình chưa từng biết, chưa từng trải qua.

Trên bàn vang lên tiếng cười lớn, Bùi Diễm chơi thua tửu lệnh (trò chơi đoán số) , bị Trang vương nắm lấy cánh tay phải bắt uống ba ly, hắn cười đen một đóa hoa cúc tím cài bên tai: “ Hôm nay bị rơi vào bẫy của vương gia, lại phải làm người cài trâm hoa”.

Thái tử vỗ bàn cười nói” “ Trâm hoa tốt, Thiếu Quân đừng có làm hỏng hoa đó, hoa tươi của các vị đại nhân gia khắp kinh thành còn đang đợi Thiếu Quân tới hái đó”.

Mọi người nghe những lời nói tùy tiện của thái tử, trong lòng đều xem thường, nhưng ngoài mặt đều tỏ ý phụ họa, Bùi Diễm chỉ vào Vệ Chiêu cười nói : “Tam Lang cũng phải chịu phạt, chính mắt ta thấy ngài trao đổi lệnh với Trang vương, vì không nắm bắt được tình hình nên bị đổ oan ba chén này.”

Vệ Chiêu chỉ hơi nghiêng người, khẽ nhếch miệng, không nói gì.

Trang vương sắc mặt nghiêm túc nói: "Thiếu Quân vu oan ta và Tam Lang là quỷ, càng đáng phạt”.

Bùi Diễm trở nên hứng thú nói: “ Lần này ta phải tìm được hoa viên, nhưng nó đang ở trong tay đào tướng”.

Hữu tướng Đào Hành Đức mỉm cười, mở sắc lệnh trong tay ra cười nói : “Chỗ này của ta là đường đá. Thiếu Quân đi đường vòng, không tìm thấy hoa viên, phải phạt ba chén”.

Trang Vương cười lớn, rót thêm cho Bùi Diễm ba li, Bùi Diễm bất lực chỉ đành uống cạn. Thỉnh thoảng có quan viên tới chỗ hắn kính rượu, hắn dần dần cảm thấy hơi nóng, liền nới lỏng cổ áo một chút. Dưới ánh nến, cổ hắn hơi ửng hồng, làm nổi bật đôi mắt màu đen sáng luôn mỉm cười. Ngồi bên cạnh Vệ Chiêu, thần thái khác nhau, cao thấp khó phân, khiến cho hầu hết mọi người trong viện phải thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bàn này.

Trăng lưỡi liềm dần dần nhô lên, những tiếng chúc mừng, đoán tửu lệnh và tiếng cười dần dần nhỏ dần trong tai Giang Từ, nàng nghe rõ ràng tiếng đàn nhạc cầm phát ra từ một sân khấu ở một góc viện.. Sau khúc dạo đầu, tiếng hát của Tố Yên bắt đầu vang lên, nàng hát bài "Mãn đường hốt".

Giang Từ nhìn lên sân khấu, Tố Yên mặc trang phục diễn màu đỏ, trang điểm quyến rũ, kèm theo tiếng đàn trống vui, và những lời bài hát vui tươi, vô cùng vui vẻ, nhưng Giang Từ nhìn thấy trên mặt nàng lộ ra một nụ cười châm trọc, tựa như đang ở trên cao nhìn xuống vườn đầy của cải, lạnh lùng cười nhạo mãn đường hốt này.

Giang Từ lại chuyển ánh mắt về phía Bùi Diễm và Vệ Chiêu, một người cười như gió xuân, một người đẹp như liễu xuân, liễu thuận theo gió, gió lay cành liễu, cuối cùng là gió lay động liễu hay là liễu kinh động đến gió.

Hai người này đã hạ độc mình, hai người sống chết tranh đấu với nhau, tại sao, ông trời lại an bài cho mình xâm nhập vào cuộc tranh đấu của hai người họ chứ?

Giang Từ đứng lặng lẽ, lần đầu tiên trong đời nàng không còn hứng thú với hí khúc, với tiệc rượu nữa.

Có người đi ngang qua Giang Từ, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Bùi Dương quản gia của tướng phủ.

Bùi Dương cúi người thì thầm vào tai Bùi Diễm, Bùi Diễm kinh hoảng ngẩng đầu lên, Bùi Dương che lại tay phải của mình giơ trước mặt Bùi Diễm, Bùi Diễm cúi đầu nhìn, đột nhiên đứng dậy.

Hắn đi được mấy bước, lại xoay người lại, hướng tới thái tử hành lễ nói : “ Thái tử điện hạ, thần xin phép vắng mặt chốc lát”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không biết đã phát sinh chuyện gì, tất cả đều nhìn Bùi Diễm với ánh mắt nghi hoặc, ngay cả những vị khách trong bữa tiệc ngồi ở xa cũng nhìn về phía chính sảnh.

Bùi Diễm làm như không thấy, đi nhanh ra ngoài viện, Giang Từ do dự một lát, rồi lại nhớ tới lời dặn dò đêm nay phải ở bên cạnh hắn, không được rời một bước nên cũng cất bước đi theo hắn.

Khi nàng đi qua người Vệ Chiêu, vừa lúc Vệ Chiêu nhặt được bông hoa cúc tím mà Bùi Diễm cài trước đó, Khuôn mặt tà mĩ của hắn hiện lên một nụ cười, một cơn gió từ lòng bàn tay hắn thổi ra, cuốn bông hoa cúc tím kia đến trước mặt Giang Từ.

Giang Từ sửng sốt, hoa cúc tím kia nở rộ giữa không trung, cánh hoa rơi xuống xung quanh, như lửa địa ngục, khắc sâu trong lòng nàng.

Giang Từ đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, không dám nhìn Vệ Chiêu nữa, bước nhanh ra khỏi phủ, chỉ thấy Bùi Diễm lệnh cho Bùi Dương dẫn người hầu lui vào trong phủ, không lâu sau chỉ còn nàng và hắn đứng trước cửa phủ, một chiếc xe ngựa lặng lẽ đậu trên đường trước phủ.

Bùi Diễm quay lại nhìn Giang Từ, do dự một lúc, cuối cùng không nói gì, bước nhanh xuống bậc thềm , đi đến chỗ xe ngựa nhẹ giọng nói:

Rèm xe hơi vén lên, Giang Từ nghiêng đầu nhìn xem đó là nhân vật nào, thấy Bùi Diễm cúi đầu về phía trước, nói chuyện với người trong xe ngựa mấy câu rất nhẹ nhàng.

Bùi Diễm tiến lên hai bước, người đánh xe nhảy xuống đưa roi ngựa cho Bùi Diễm. Bùi Diễm vòng tay quanh dây cương màu đen và đánh xe về cổng phía đông của tướng phủ.

Giang Từ rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đi theo hắn. Bùi Diễm nhìn thấy nàng đi theo mình, trừng mắt nhìn nàng vài lần nhưng không nói gì, Giang Từ muốn nhận lại dây cương ngựa từ tay hắn, nhưng hắn không buông ra.

Không lâu sau, xe ngựa đã đi tới cổng phía đông của Tướng phủ, Bùi Diễm khẽ thở dài, dừng xe, quay người, cúi đầu nhẹ nhàng vén rèm lên, một người bước ra khỏi xe.

Lúc này toàn bộ người hầu trong tướng phủ đều đã lui ra, ánh đèn, nến cũng không có. Trong bóng tối, Giang Từ không nhìn rõ mặt người đàn ông này, chỉ thấy thân hình hắn khá cao, mỗi một cử động đều có khí thế, trầm mặc.

Bùi Diễm đi trước dẫn đường, đưa người đàn ông này vào bên trong tướng phủ, hai người đều không nói chuyện, Giang Từ thấy Bùi Diễm không nói để mình rời đi, nàng đành phải đi theo hai người, dọc hành lang phía đông viện, qua con đường đầy hoa, và chiếc cầu cong, đến trước cửa Nguyệt Động.

Bên cửa Nguyệt Động có treo chiếc đèn l*иg cung đình, Giang Từ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bên trên đề hai chữ “Điệp viên”.

Lúc này, dưới ánh đèn, Giang Từ có thể thấy rõ người đàn ông này mặc trường bào màu tím sẫm. Hắn quay lưng về phía Giang Từ, đứng chắp tay trước cổng vườn, nhìn chằm chằm hai chữ "Điệp viên" hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài.

Bùi Diễm đứng một bên khoanh tay, nhẹ nhàng nói : “ Chính là nơi này”.

Người mặc áo tím im lặng một lúc rồi nói : “ Đi trước dẫn đường”.

Bùi Diễm đáp lại rồi dẫn người đó vào trong viện, Giang Từ vẫn đi theo sau.

Trong vườn, hương hoa cúc tràn ngập, Tử đằng xanh mát. Ba người đi qua một hành lang dài và đến cửa chính.

Bùi Diễm cúi đầu nói: “ Ta đi bẩm báo trước”.

Người đàn ông mặc trường bào tím nhẹ nhàng nói: "Ừ", Bùi Diễm liếc nhìn Giang Từ và bước vào trong phòng. Không lâu sau, hơn chục thị nữ trong phòng đi ra, đều cúi đầu thật sâu, nhanh chóng lui ra khỏi viện.

Bùi Diễm bước ra khỏi cửa chính và cung kính nói: "Mẫu thân mời ngài vào trong."

Người đàn ông mặc trường bào tím trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi đợi bên ngoài viện”. Nói xong, chậm rãi bước vào phòng.

Khi người đàn ông mặc trường bào tím bước vào phòng, tiếng bước chân xa dần, Bùi Diễm dẫn Giang Từ ra khỏi Điệp viên.

Giang Từ theo Bùi Diễm ra khỏi điệp viên và dừng lại ở một hồ sen nhỏ ngoài viện.

Lúc này, ánh trăng mờ ảo, những ngôi sao cũng mờ dần, bên hồ sen tĩnh mịch, chỉ có gió đêm ngẫu nhiên thổi đến tiếng sáo trúc ca múa từ chính viện xa xa .

Bùi Diễm chắp tay, nhìn chằm chằm vào hồ sen tĩnh lặng trước mặt, im lặng.

Vạt áo trước của hắn có chút lỏng lẻo, ánh trăng chiếu vào, vẫn thấy hơi đỏ vì rượu, một lúc sau, hắn tựa hồ có chút say, nới lỏng vạt áo rồi ngồi xuống tảng đá bên cạnh hồ sen.

Giang Từ cảm thấy kỳ lạ và cảm thấy Bùi Diễm lúc này rất khác với hắn trước đây. Không còn nụ cười dịu dàng như gió xuân, không còn sự toan tính thường trực đằng sau nụ cười đó, không còn vẻ điềm tĩnh, tiêu sái, phong lưu tuấn nhã thường ngày.

Trong đại viện vang lên một tràng cười, như có như không, Bùi Diễm cười lạnh, dùng tay phải đấm mạnh vào tảng đá, khiến Giang Từ nhất thời kinh ngạc, run lên.

Bùi Diễm nhận ra bên cạnh mình vẫn có người, quay đầu nhìn Giang Từ, Gió đêm thổi qua, Giang Từ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Biết hắn lúc trước bị khách khứa chúc rượu quá nhiều, lúc này gió thổi, sợ hắn sẽ say. ( Độc giả có thể ủng hộ cho dịch giả theo stk 19034190878018 techcombank Nguyễn Thị Thuỷ)

Thấy chỉ có mình ở bên cạnh hắn, Giang Từ vô cớ có chút sợ hãi, nhẹ giọng nói: "Tướng gia, hay là ta tìm người mang canh giải rượu tới?”.

Bùi Diễm nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, đôi mắt hắn dường như có chút mơ hồ, một lúc lâu sau hắn mới quay lại, vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh trên tảng đá.

Giang Từ sửng sốt, phải mất một lúc sau mới hiểu được ý của Bùi Diễm, lúc này chỉ có mình nàng ở chung với hắn, nàng không dám chống đối hắn như trước, chần chờ một lát, chậm rãi di chuyển đến cạnh hắn rồi ngồi xuống, chỉ cảm thấy mọi chuyện đêm nay hết sức quỷ dị, cho dù nàng có gan lớn thế nào thì tim vẫn đập bình bịch.

Bùi Diễm ngẩng đầu nhìn vầng trăng lặng lẽo trên bầu trời đêm đầy sao, hơi thở nặng nề đột nhiên hỏi : “ Ngươi là cô nhỉ?”.

Giang Từ cúi đầu nói: "Phải."

“ Là sư phụ ngươi đã nuôi ngươi lớn”?

"Phải."

“ Sư phụ ngươi đối với ngươi có tốt không, có thường xuyên mắng ngươi, đánh ngươi, hoặc đối xử với ngươi lạnh nhạt, bỏ mặc ngươi một thời gian dài không?”.

Giang Từ bị hắn hỏi một loạt câu hỏi, lại gợi đến nỗi nhớ nhung sư phụ của nàng, nàng ngẩng lên nhìn lá sen khô héo trước mặt bao phủ bởi sương đêm, đung đưa đôi chân nhẹ nhàng lắc đầu nói: “ Sư phụ ta đối với ta rất tốt, chưa bao giờ đánh ta, mắng ta, cũng chưa bao giờ tỏ ra lạnh lùng hay bỏ mặc ta, người coi ta như con gái ruột của người, trước năm ta mười tuổi, sư phụ toàn ôm ta ngủ trong lòng, sư phụ nghĩ mọi biện pháp để ta không phải lo cơm ăn áo mặc, chiều chuộng ta hết mực, thậm chí khi mắng ta, người vẫn luôn nở nụ cười.’

Nghĩ tới sư phụ đã buông tay nàng mà đi, nhớ tới Đặng Gia trại ấm áp và sư tỷ đang lo lắng cho mình. Giọng nói của Giang Từ càng ngày càng bé đi, cuối cùng có chút nghẹn ngào, Lúc này sâu trong lòng có chút hối hận vì đã lẻn ra ngoài khiến sư tỷ lo lắng.

Bùi Diễm yên lặng lắng nghe, sau đó quay đầu nhìn Giang Từ, nhìn thấy mắt nàng ngấn nước, thân hình hơi ngửa ra sau, cười ha ha ; “ Ngươi đừng khóc, mệnh ngươi tốt, nên cười mới phải, ngươi có biết trên đời này, có người từ khi sinh ra, chưa từng được phụ thân ôm, chưa từng được mẫu thân thương xót chứ đừng nói có một sư phụ tốt với ngươi như vậy, hàng đêm dỗ ngươi ngủ”.

Giang Từ thấp giọng nói: "Nhưng sư phụ ta đã qua đời một năm trước."

Bùi Diễm ngả người ra sau, nằm xuống tảng đá, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: " chết rồi cũng tốt, chết rồi thì cũng không có nhiều phiền não như thế."

Giang Từ có chút tức giận, hừ một tiếng.

Bùi Diễm đặt tay lên má, đột nhiên xoa xoa vài cái rồi trầm giọng nói: “ ngươi không cần tức giận, nhân sinh một đời, sinh lão bệnh tử là bình thường. Chỉ sợ không biết vì sao lại sinh ra, vì sao lại khổ, vì sao lại chết thôi”.

Giang Từ trong lòng thương cảm, nàng nghe cũng không hiểu ý của Bùi Diễm, hơn nữa lời nói và hành động của Bùi Diễm tối nay quá kỳ lạ nên cũng không nói tiếp.

Bùi Diễm nằm trên tảng đá, mở to đôi mắt nhìn bầu trời phía trên, một lúc lâu sau mới nói: " ngươi thực sự không biết cha mẹ ruột của mình là ai?"

Giang Từ lắc đầu: "Ta không biết, sư phụ cũng không biết. Nếu biết, trước khi chết nhất định đã nói cho ta biết."

“ Vậy ngươi có muốn biết, cha mẹ ruột của ngươi là ai không?”

Giang Từ trầm mặc một lát, khẽ mỉm cười: "Không muốn."

"Tại sao?" Bùi Diễm không nhịn được ngồi dậy.

Giang Từ không nhìn hắn mà nhìn về phía xa, nhẹ nhàng nói: “ Suy nghĩ có tác dụng gì., dù sao cũng không tìm thấy bọn họ, sư phụ nói với ta rằng, ta không phải vì họ mà sống, ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được”.

Bùi Diễm sửng sốt, mỉm cười một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Ngươi có thể nghĩ thông suốt. Vậy mà có người, suy nghĩ về vấn đề này hơn mười năm rồi, vẫn chưa thể hiểu rõ được như ngươi."

Giang Từ càng cảm thấy kỳ lạ, biết Bùi Diễm càng ngày càng say, nhưng lúc này xung quanh lại không có ai khác, nàng đã bị hắn ức hϊếp nhiều lần, không dám đến quá gần hắn, nên lại nhích ra xa một chút.

Bùi Diễm không để ý đến, Vẫn tiếp tục nói chuyện, lại làm như tự nói với mình : “ ngươi nói, một người, Sống cả đời làm việc chăm chỉ vì một mục tiêu hão huyền hai mươi năm, nhưng cuối cùng, hắn phát hiện ra mục tiêu này là sai lầm. ngươi nói, người này đáng thương không? "

Giang Từ không khỏi thắc mắc: "Là ai? Hắn thật đáng thương." ( đọc tiếp chương 16 tại https://youtu.be/EEs0LUN3-9w )

Bùi Diễm sửng sốt, sau đó nằm ngửa trên tảng đá cười lớn, rồi đưa tay lên che mặt, không nói gì.

Giang Từ dần dần hiểu ra, nhìn Bùi Diễm nằm trên đá, trong đầu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú khác, hai người này ẩn giấu bao nhiêu bí mật không rõ dưới vẻ ngoài hào nhoáng của mình?