Hạ Đồng vừa gặm giò heo vừa nói: “Ở chỗ của chúng ta đúng là chỉ có ông Vương bán đồ kho ngon nhất, mấy năm trước ông ấy qua đời, ngay cả người nối nghiệp cũng không có, tay nghề nấu nướng tốt như vậy lại thất truyền, thật đáng tiếc.”
“Nghe nói ông Vương có người con trai cũng học nấu ăn, nhưng chủ yếu là ẩm thực phương Tây, sau khi tốt nghiệp thì làm đầu bếp ở khách sạn hạng sao trong thành phố lớn, không tiếp quản cửa hàng của cha.”
“Bếp trưởng à?”
“Không phải, hình như là phụ bếp?” Ba năm trước, khi làm đám tang cho ông Vương, cậu con trai có về nhà một chuyến, thân thích nhà bọn họ có nhắc đến chuyện này.
“A, năm nay con trai ông Vương cũng phải 40 tuổi rồi, học nhiều năm như vậy mà chỉ là phụ bếp, chẳng bằng về nhà mở tiệm bán món kho.”
Vương Đại Vĩ đồng ý với câu nói của con gái: “Ông Vương cũng không phải chỉ biết nấu món kho, trù nghệ nhà bọn họ là do tổ tiên truyền lại, nghe nói tổ tiên nhà họ từng làm ngự trù. Khi còn trẻ ông Vương còn mở một tiệm cơm, sau đó con trai ông ấy đến thành phố lớn, cơ thể của ông ấy không kham nổi nên đành đóng cửa.”
Ngoài miệng nói giò heo kho không ngon bằng chỗ ông Vương, nhưng Hạ Đồng lại ăn say mê, một miếng cũng không chừa lại.
Cơm nước xong xuôi, Hướng Dương và Trần Phán Phán giúp đỡ dọn dẹp phòng bếp và quét dọn vệ sinh, Vương Đại Vĩ lén nói nhỏ với con gái rằng hai người trẻ tuổi mà bọn họ phái tới thật hiểu chuyện.
“Cứ kéo dài như vậy cũng không tốt. Ba, chúng ta tìm đầu bếp đi.” Thông Thiên Quan kiếm được tiền, nuôi thêm đầu bếp cũng không thành vấn đề.
“Tình huống của Thông Thiên Quan khá đặc biệt, nhất thời phỏng chừng không tìm được người thích hợp.”
“Cũng đúng!”
Lên lầu, Hạ Đồng hỏi bác lái đò: “Chuyến này mọi người định ở mấy ngày?”
“Chạng vạng ngày mai tôi sẽ dẫn bốn người bọn họ đi, chỉ có Nghiêm Phi muốn ở lại.”
Nghiêm Phi vội vàng nói: “Phải cảm ơn tổ tiên nhà tôi hành thiện tích đức, công đức của tôi thâm hậu nên ít nhất có thể ở đây được một tháng.”
Bốn con quỷ khác nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ. Ở Thông Thiên Quan một tháng thì Linh Đài sẽ sáng suốt thế nào a? Chờ kiếp sau đầu thai, chắc chắn hắn sẽ là một người cực kỳ thông minh.
Không được, đêm nay phải báo mộng cho mấy đứa nhỏ trong nhà, nhất định phải làm nhiều việc thiện tích đức, tích góp công đức thật sự có rất nhiều chỗ tốt!
Đúng rồi, đến Thông Thiên Quan còn có một chỗ tốt nữa, đó là có thể báo mộng đến chính xác từng người. Nhưng người được báo mộng có đến Thông Thiên Quan hay không thì rất khó nói.
Biết đêm nay sẽ không có thuyền đến, Hạ Đồng yên tâm lên lầu ngủ trong gian nhà gỗ.
Nửa đêm, người và quỷ trong Lục Hợp Lâu đều chìm vào giấc ngủ, không một ai phát hiện lá cây Thần Đồng Mộc xung quanh căn nhà gỗ phát ra ánh sáng xanh biếc nhàn nhạt, căn nhà gỗ được bao bọc bởi ánh sáng dịu nhẹ trông giống như bồng lai tiên cảnh.
Trong giấc mơ, Hạ Đồng nhìn thấy bản thân biến thành một thân cây, giống như ác bá múa may cành cây, cành cây đánh xuống mặt đất phát ra tiếng bùm bùm hệt như tiếng cười bừa bãi của cô.
Một chú gà con màu đỏ không biết từ đâu chạy ra, không cẩn thận bị cành cây của cô chặt đứt chân, phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Ác bá bộc phát lương tâm, vừa xin lỗi vừa dỗ dành, còn làm một gian nhà gỗ trên đầu mình, đồng ý để gà con vào ở đến khi khỏi hẳn.
Trên đầu có một con gà con yếu ớt hiền lành, ác bá không dám tiếp tục làm chuyện ác, mỗi ngày ngoại trừ việc nói chuyện với gà con thì không dám trêu chọc thứ gì khác.
Sau khi Hạ Đồng tỉnh lại cũng không nhớ rõ chi tiết, cô xoa xoa khuôn mặt nhỏ hồng hào: “Tối hôm qua hình như mình mơ thấy một con gà? Chẳng lẽ là muốn ăn gà kho? Hay là gà rán?”
Hương vị quán gà rán ở cửa phía bắc trường học không tệ. Nằm một chút, Hạ Đồng mới ngồi dậy, không xong rồi, hôm nay phải quay về trường đi học.
Cô cộp cộp chạy xuống lầu, buổi tối Vương Nhất Tiếu không ở lại Thông Thiên Quan, Hạ Đồng đành phải tìm Trần Phán Phán hỏi về chuyện đi học.
Trần Phán Phán kinh ngạc: “Cô không thấy tài liệu trưởng phòng Vương đưa ngày hôm qua sao, trong đó có giấy phép nghỉ mà trường học đã phê duyệt, cô chỉ cần đến trường thi cuối kỳ là được.”
“À à, vậy thì tốt rồi. Nghỉ phép vì lý do gì vậy?”
“Tất nhiên là vì sức khỏe cô không tốt, không phải cô đến bệnh viện kiểm tra phát hiện suy đa tạng hay sao? Chỉ dùng đơn thuốc bệnh viện xin nghỉ phép, các giáo viên của cô còn bảo chúng tôi thay trường học chuyển lời hỏi thăm đến cô, bảo cô ở nhà dưỡng bệnh cho tốt.”
Suy nghĩ thật chu đáo!