Thu 5000 tệ cũng không quá, dù gì nơi này cũng là Thông Thiên Quan.
Mọi người tiếp tục xem sổ sách, trước kia còn có một gốc Đào thụ yêu, phí dừng chân là hai quả đào lớn. Trước Đào thụ yêu còn có một nam quỷ tên là Triệu Nhị, tiền ăn ở là một nắm âm khí.
Một nắm âm khí là gì nhỉ?
“Nhân sĩ huyền môn có thể sử dụng thứ này, tôi nhớ có một người bắt yêu ở Quảng Tây, mỗi năm đều sẽ đến Thông Thiên Quan mua âm khí, hắn nói âm khí từ âm tào địa phủ là chính tông nhất.”
“…” Trên thế giới này thật sự có người bắt yêu?
Vương Đại Vĩ nói: “Theo lời của A Phúc thì Thông Thiên Quan không chỉ là bến tàu, khách sạn, mà còn là cửa hàng tạp hóa?”
“Nó chỉ hoạt động như cửa hàng tạp hóa mà thôi.”
Hạ Đồng thở dài, quá nhiều việc, một mình cô sao có thể làm xuể.
“Yên tâm, có tôi ở đây.” A Phúc ưỡn ngực, tỏ vẻ bản thân là một con ma cực kỳ đáng tin.
Bên trái Thần Đồng Mộc là quầy lễ tân và đại sảnh, bên phải là nhà ăn, từng chiếc bàn gỗ hình chữ nhật được sắp xếp thành hàng ngay ngắn như trong phòng học.
Bên phải còn có một quầy khác - là quầy gọi cơm, sau quầy là gian bếp, bên trong rất rộng rãi.
Sau khi xem qua phòng bếp, Hạ Lâm liền nói: “Lát nữa kêu ba con đến siêu thị lấy một ít thức ăn đến đây, buổi tối chúng ta sẽ tự nấu cơm.”
Hạ Đồng hạnh phúc bổ nhào vào lòng mẹ: “Ba mẹ thật tốt với con.”
Hạ Lâm và Vương Đại Vĩ liếc nhìn nhau, cười cười, bọn họ chỉ có một cục cưng bảo bối, sao có thể nỡ để cô ở đây một mình.
“Đi thôi, chúng ta lên lầu xem phòng.”
Lầu hai ba bốn năm đều là phòng dành cho khách, điểm nhấn duy nhất là chiếc giường cổ kính, bàn ghế trong phòng đều cổ xưa, nhìn khá đặc sắc.
Lầu sáu là phòng của chủ nhân, những tầng bên dưới lầu sáu chỉ nhìn thấy được thân cây Thần Đồng Mộc, nhưng lên đến lầu sáu thì có thể thấy cả đỉnh Thần Đồng Mộc.
Tại sao lại có thể nhìn thấy - bởi vì thân cây Thần Đồng Mộc giống như bị đao gọt qua, trông cực kỳ bằng phẳng, trên thân cây bằng phẳng có một gian nhà gỗ, bốn phía của gian nhà gỗ được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp lá cây Thần Đồng Mộc - cũng chính là làn váy của nhà gỗ mà cô nhìn thấy ở lầu một.
“Lầu sáu rộng rãi như vậy, nhưng cộng thêm gian nhà gỗ kia cũng chỉ có hai gian phòng cho người ở.”
Tầng sáu là nửa gác mái, hai bên trái phải của cầu thang đi lên đều có một căn phòng - là phòng ngủ và thư phòng. Xung quanh giếng trời trống rỗng, bên phải có một vườn hoa rộng rãi, trồng đủ loại hoa cỏ.
Hạ Đồng đứng cập hàng rào vườn hoa nhìn về phía hậu viện: “Ba nhìn kìa, nhìn từ bên trên, hậu viện cũng không khác gì tiền viện. Lúc chúng ta đi vào, nhìn thoáng qua Vạn Cổ Lâm ở hậu viện rộng lớn đến mức không thấy điểm cuối.”
Vương Đại Vĩ cũng cảm thấy như vậy, ông nghĩ thầm, có phải giống như trong tiểu thuyết - hậu viện có trận pháp thần kỳ nào đó hay không?
“Hai cha con đừng nhìn nữa. Vương Đại Vĩ, anh nhanh đi mua thức ăn, sắp đến giờ cơm rồi.” Hạ Lâm thúc giục, hai người ngoan ngoãn nghe lời.
Vương Đại Vĩ đến siêu thị nhà mình mua rau dưa, trái cây, thịt, trứng, sữa; bên cạnh đó cũng không thể thiếu dầu, muối, xì dầu, dấm. Khi Vương Đại Vĩ đến cổng thì phát hiện mình không để đi vào, bèn đứng trước cổng gọi người.
Hạ Đồng chạy chậm ra đón ba vào.
“Cánh cổng này thật thần kỳ!”
Vương Đại Vĩ vén tay áo nấu cơm, A Phúc bay qua giúp đỡ. Trước 6 giờ, cả nhà cơm nước xong xuôi, sau khi rửa mặt liền ngồi trong căn phòng ở lầu sáu.
Vào mùa đông trời nhanh tối, mới hơn 6 giờ hoàng hôn đã buông xuống, một chút ấm áp trên người cũng dần dần biến mất theo ánh hoàng hôn.
Gió đêm thổi qua, Hạ Đồng siết chặt áo lông vũ trên người, Vương Đại Vĩ có chút lo lắng, Hạ Lâm thấy vậy bèn lên tiếng an ủi:
“Không cần sợ, Thông Thiên Quan truyền từ đời này sang đời khác cũng chưa xảy ra vấn đề gì, đến tay Hạ Đồng cũng sẽ không có việc gì.”
“Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ.” Hạ Đồng có chút bối rối. Mẹ ơi, chưa đầy 24 giờ đồng hồ mà một sinh viên tin tưởng khoa học hiện đại như cô đã trải qua nhiều chuyện kỳ quái như vậy, sau khi phấn khích qua đi thì hiện giờ chỉ còn lại sự sợ hãi.
Một nhà ba người ngồi trong thư phòng, A Phúc bay từ lầu sáu xuống vườn hoa: “Tôi sẽ đến bến tàu chờ.”
Bến tàu sông Hắc Thủy nằm bên cạnh cây bạch quả. Nói là bến tàu nhưng thật chất cũng chỉ là chỗ neo đậu thuyền, cây bạch quả là cọc buộc dây thừng.