Nhà Cũ Nhà Tôi Thông Địa Phủ

Chương 9: Bát Sắt Tắc* Trong Tay 1

*铁饭碗: Chỉ những người có thu nhập ổn định.

Người đứng đầu là một ông chú khoảng bốn mươi tuổi có nụ cười hiền hậu.

“Xin chào, xin hỏi cô là Hạ Đồng phải không?”

“Đúng vậy, là tôi.”

“Tôi là Vương Nhất Tiếu - người phụ trách bộ phận hành động đặc biệt, chuyên quản lý những sự kiện siêu nhiên. Tôi biết cô là chủ nhân mới của Thông Thiên Quan, nên đặc biệt đến đây để gặp cô. Nhân tiện, tôi muốn thuê một căn phòng ở Thông Thiên Quan, không biết có được không?”

Hạ Đồng vội xua tay nói: “Không cần khách khí như vậy.”

A Phúc cung kính đứng sang một bên nhắc nhở: “Trước kia, chúng tôi chưa bao giờ cho bọn họ thuê nhà ở Thông Thiên Quan, cũng chưa từng nghe đến tên của bọn họ.”

“Tôi, tôi, tôi! Trước đây căn phòng trong Thông Thiên Quan đã cho một vài người trong chúng tôi thuê.” Lý Huyền Thanh, đại đệ tử của Ngọc Thanh Quan vội vàng nhảy ra lên tiếng.

“Không đúng.” Lý Phác đến từ Trọng Dương Cung đứng lên nói:

“Khi bà Hạ Văn Phương - chủ nhân đời trước của Thông Thiên Quan còn sống, cũng không để lại vị trí bên trong Ngọc Thanh Quan cho các người.”

“Cũng chỉ có lần nọ trời xui đất khiến cấp nhầm nên mới không có chúng tôi. Anh lật lại hồ sơ ghi chép xem thử năm nào không có chúng tôi.”

Lý Phác còn chưa kịp mở miệng, Lý Huyền Thanh đã tiếp tục mỉa mai: “Đúng rồi, nghe nói hơn mười năm trước, phần lớn Trọng Dương Cung các người đã bị hỏa hoạn thiêu rụi, có lẽ truyền thừa cũng đã đứt đoạn. Dù vậy cũng đừng xấu hổ, chúng ta đều là đạo môn, xem như hai trái dưa cùng một dây; nếu ghi chép của Trọng Dương Cung không đầy đủ thì có thể đến Ngọc Thanh Quan của chúng tôi chép lại một phần, chúng tôi cũng không phải không đồng ý.”

“Anh…”

Là người địa phương, cộng thêm Trọng Dương Cung đứng đầu Huyền Môn, nên tiểu hoà thượng Tuệ Tâm của Tướng Quốc Tự đứng một bên không dám nói lời nào. Năm ngoái, chủ trì của bọn họ đã xuất ngoại tham gia Lễ hội Phật giáo, đúng lúc này không ở trong nước nên đành phải phái người nhỏ tuổi như cậu đến.

Lúc này, tiểu hòa thượng Tuệ Lâm hoảng hốt, cậu luôn cảm thấy mình sẽ khiến sư phụ thất vọng.

Két - có tiếng phanh xe vang lên.

Một người trông vẻ bề ngoài còn nhỏ tuổi hơn Tuệ Lâm mang cặp đi đến, nói: “Xin chào, tôi là Chúc Nguyện, môn nhân của Chính Nhất Quan, hôm nay tôi đến tìm chủ nhân Thông Thiên Quan để thuê nhà.”

Tất cả mọi người ngoài cửa đều nhìn cậu, Chúc Nguyện không chút hoảng hốt: “Sư phụ tôi nói ông ấy và chủ nhân đời trước của Thông Thiên Quan là người quen cũ, lúc trước bà ấy đã đồng ý, đợi đến khi chủ nhân đời sau của Thông Thiên Quan xuất hiện sẽ cho Chính Nhất Quan chúng tôi một vị trí.”

A Phúc gật gật đầu: “Đúng là từng nói như vậy.”

Chúc Nguyện tự tin ngẩng cao đầu, nói: “Tôi xin nói trước, nhà không thể quá nhỏ, tốt nhất là có một phòng ngủ và một phòng khách, tôi ở một mình là vừa đủ.”

Lý Huyền Thanh tức giận muốn hộc máu, mẹ kiếp, nơi này là Thông Thiên Quan, may mắn lắm mới có được một cái ghế đẩu cho hắn ta ngồi, còn muốn một ngôi nhà có phòng khách sao? Tại sao không yêu cầu một Đại Bình Lầu* luôn đi?

大平层: Thường dùng để chỉ những căn hộ có diện tích từ 200 mét vuông trở lên, thậm chí là một tầng chỉ một căn hộ, trong thiết kế phải có đầy đủ các phòng chức năng.

Lý Phác cau mày, chuyện này không ổn, trước kia chủ nhân của Thông Thiên Quan chỉ đưa ra ba danh ngạch, bao gồm hai đạo sĩ và một tu sĩ, bây giờ Chính Nhất Quan đã đi cửa sau chiếm mất vị trí kia, vậy…

Vương Nhất Tiếu hiển nhiên cũng biết chuyện này, vội vàng mở miệng trước Lý Phác: “Chúng ta cùng hành động chắc chắn sẽ có một vị trí.”

“Trọng Dương Cung chúng ta nhất định phải giành được một vị trí.”

“Dự Thanh Quan cũng vậy.”

“Còn có Tướng Quốc Tự của chúng tôi!” Huệ Tâm cẩn thận nhìn mọi người xung quanh, cảm thấy giọng nói của bản thân có chút mềm mỏng.

Hạ Đồng gãi đầu, cô vừa đến đây nên không biết làm thế nào đảm đương vị trí Bao Tô Bà*.

*Bao Tô Bà: Một nhân vật trong bộ phim Tuyệt đỉnh Kungfu của Châu Tinh Trì, là bà chủ của khu nhà trọ.