Lý Hạo Nhiên biết bác lái đò này rất lợi hại, mấy con quỷ đi cùng cũng không dám trêu chọc đến hắn, sau này có bác lái đò che chở, công việc lễ tân này của hắn cũng sẽ dễ dàng hơn.
“A, bà chủ xuống rồi, cô muốn ăn món gì?”
“Một bát mì thịt bò.”
“Được!”
Lý Hạo Nhiên chạy đi lấy mì, Hạ Đồng bất mãn với A Phúc: “Anh cũng là phục vụ, hiện giờ đang rất nhiều việc, sao lại không đi giúp một tay?”
“Không đi.” A Phúc bay đi mất.
Ha, lão cáo già này! Có công việc ổn định rồi nên muốn làm gì thì làm à?
Mấy ngày nay nhân viên cũ có chút cáu kỉnh, thái độ làm việc cũng không tích cực, ngược lại nhân viên mới vừa chăm chỉ lại vừa đẹp trai nên rất nhanh đã được nhóm nhân viên thường trú tại Thông Thiên Quan chào đón.
Lý Huyền Thanh và Lý Phác đều nói, nếu đã cùng họ thì chắc hẳn mấy trăm năm trước bọn họ là người một nhà, vì thế thân thiết gọi hắn là Tiểu Lý. Chúc Nguyện và Tuệ Tâm cũng gọi hắn là anh Lý. Trần Phán Phán và Hướng Dương cùng tuổi nên gọi tên đầy đủ. Vương Dũng lớn tuổi hơn nên cũng gọi Tiểu Lý, chỉ có A Phúc gọi Lý Hạo Nhiên là tên này tên kia.
Tên kia, mau lau bàn đi.
Tên kia, dọn đồ vào nhanh đi.
Thỉnh thoảng Hạ Đồng sẽ bắt gặp hình ảnh A Phúc bắt nạt nơi công sở, Hạ Đồng đều sẽ chống nạnh, trừng mắt nhìn anh ta. Khi ấy, A Phúc vỗ mông đứng lên:
“Tên kia để đấy cho tôi, chuyện này tôi làm được.”
Tóm lại, người Lý gia và Lý Hạo Nhiên đều cảm thấy nơi này rất tốt, mọi người hòa đồng, công việc cũng không mấy khó khăn.
Vì thế, sau ba ngày ở Thông Thiên Quan, người Lý gia bèn nói lời chào tạm biệt rồi về nhà.
Bọn họ ở Thông Thiên Quan ba ngày, trong khoảng thời gian đó hai vợ chồng Lý Trường Cơ và Cung Vũ ra ngoài một chuyến, mục đích là mua một căn nhà ở gần Thông Thiên Quan, sau này khi bọn họ đến thăm Lý Hạo Nhiên thì có thể ở đó.
Qua hai ngày, nhân viên đồn cảnh sát kiêm người đưa thư mang đến một bao hàng to, Hướng Dương giúp bọn họ chuyển đồ vào trong.
“Ba cái vali lớn, bên trong là gì vậy?”
Vali thứ nhất chứa đầy thiết bị điện tử, đều là vật dụng của Lý Hạo Nhiên như điện thoại, máy tính, máy chơi game... Một vali khác đựng đồ dùng trong phòng ngủ, vali còn lại là quần áo tắm rửa.
À, tuy rằng ma quỷ không biết nóng lạnh, cũng sẽ không đổ mồ hôi, không cần phải tắm rửa, nhưng cũng có thể thay quần áo mà bản thân yêu thích.
“Bà chủ, mau đến giúp Lý Hạo Nhiên lấy đồ a.”
Hạ Đồng ở lầu sáu, ghé vào trước lan can: “Cậu đi tìm Chúc Nguyện, bảo Chúc Nguyện đốt cho cậu ấy.”
Lý Hạo Nhiên vò đầu: “Mấy thứ này sau khi đốt cháy còn sử dụng được không?”
“Không phải dùng lửa đốt, Chúc Nguyện có cách.”
Chúc Nguyện làm phép, chốc lát sau Lý Hạo Nhiên đã có thể sờ được mấy thứ này, vui vẻ nói: “Có điện thoại thì có thể đặt cơm hộp.”
Lý Hạo Nhiên đã qua đời, thẻ cũng không dùng được nữa, Cung Vũ chu đáo để lại thẻ ngân hàng của bà cho con trai tuỳ ý tiêu xài.