Dựa vào suy đoán thì Hạo Nhiên bị câu mất âm hồn đã chịu không ít tội, nếu có thể đến Thông Thiên Quan tá túc một khoảng thời gian rồi đi đầu thai cũng có lợi cho hắn.
Hai vợ chồng Lý Trường Cơ phấn khích đến mức run rẩy tay chân, đi tới đi lui một chỗ, không ngờ còn có chuyện tốt như vậy, ông trời vẫn chừa lại cho bọn họ một cánh cửa.
Cung Vũ nói một cách chắc chắn: “Hạo Nhiên nhất định là người có duyên, nếu không thì chúng ta cũng sẽ không biết đến Thông Thiên Quan.”
“Đúng đúng đúng, chắc chắn là có duyên.” Hai vợ chồng tự thuyết phục bản thân, không chấp nhận bất kỳ lời phản bác nào.
Cung Dã muốn nói gì đó, nhưng miệng mấp máy rồi lựa chọn im lặng, cuối cùng hắn vẫn không đành lòng dập tắt chút hy vọng cuối cùng trong lòng bọn họ.
“Đi thôi!”
Chúc Nguyện mang cặp sách ra ngoài, Lý Huyền Thanh và Lý Phác đi theo phía sau, hai người trừng mắt với nhau, ai cũng chướng mắt đối phương.
Hừ, lão già ông muốn cướp của tôi à, đừng tưởng tôi không biết.
Ông có mặt mũi nói tôi à? Đều là kẻ tám lạng người nửa cân, giả vờ làm người có năng lực làm gì?
Hạ Đồng ngứa tay, sờ đỉnh đầu trơn bóng của tiểu hòa thượng: “Sao cậu không đi theo bọn họ? Không muốn đi à?”
Tuệ Tâm ngượng ngùng cười: “Muốn đi, nhưng hai vị Lý đạo trưởng đều đi cả rồi, tôi muốn ở lại hỗ trợ Thông Thiên Quan.”
Hạ Đồng cười khen cậu: “Đúng là cậu bé ngoan hiểu chuyện.”
Chạng vạng, Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm đến, Hạ Đồng vui vẻ chạy về phía ba mẹ: “Buổi sáng lúc gọi điện thoại, con còn tưởng hai người sẽ không về.”
Hạ Lâm cố ý nói: “Mẹ và ba con mà không về, sợ là con lại lén khóc một mình trong chăn.”
“Hừ, người ta không làm thế đâu.”
Vương Đại Vĩ cười ha hả: “Đã mua được heo, chờ đến đông chí sẽ gϊếŧ heo, đến lúc đó phải làm phiền chú Trương làm thịt xông khói và lạp xưởng rồi.”
“Không phiền, chỉ là việc nhỏ thôi.”
Làm thịt xông khói và lạp xưởng cũng không phải chuyện phiền phức gì đối với một đầu bếp giàu kinh nghiệm như Vương Dũng.
Mùa đông năm nay có nhiều ngày nắng, thịt xông khói và lạp xưởng rất dễ khô, thịt xông khói năm nay chắc chắn sẽ rất ngon.
Hạ Đồng kéo cánh tay mẹ đi đến nhà ăn chờ cơm chiều, nghe ba mẹ nói hết chuyện đến nông thôn mua nông sản, Hạ Đồng mới nói với bọn họ chuyện của Lý Hạo Nhiên.
Hạ Lâm nghe xong trong lòng có chút khó chịu: “Ba mẹ của cậu ấy chắc hẳn đau lòng đến mất ăn mất ngủ, trong nhà chỉ có mỗi mình cậu ấy thôi sao?”
“Nghe nói còn có một người em trai.”
“Aiya, con cái đều là tâm can bảo bối của ba mẹ, nếu đã có duyên gặp gỡ, có thể giúp đỡ thì giúp một tay, cũng xem tích góp chút công đức.”
Hạ Đồng gật đầu: “Còn phải xem anh ta có may mắn đó hay không.”