Hạ Đồng đang ngồi xếp bằng trên ghế, vừa ăn đồ ăn vặt uống trà sữa vừa xem phim thì Trần Phán Phán đi tới.
“Bà chủ, chúng tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.”
“Chuyện gì? Giúp đỡ như thế nào?”
“Trưởng phòng Vương có một người bạn tên Cung Dã, mấy ngày trước em họ của Cung Dã - là Lý Hạo Nhiên qua đời do tai nạn giao thông; mặc dù đã làm đám tang nhưng hai ngày nay người Lý gia vẫn luôn nằm mơ thấy Lý Hạo Nhiên cầu cứu, hắn nói mình bị nhốt ở một nơi nào đó, thân thể vô cùng đau đớn.”
“Trùng hợp là con gái nhà hàng xóm của bọn họ đã từng đến Thông Thiên Quan, đồng thời cũng mua giò heo nhưng không dám ăn hết mà đưa về nhà mẹ đẻ, bất quá người nhà mẹ đẻ lại xem đây như chuyện cười mà đi kể với người khác. Cung Dã vô tình nghe được, hơn nữa đối phương còn quen biết trưởng phòng Vương, tin tưởng chúng tôi, do đó…”
Nhắc đến giò heo, Hạ Đồng liền có thể hình dung đầu đuôi câu chuyện: “Quanh co lòng vòng như vậy mới có thể tìm được nơi này của chúng ta, anh ta cũng rất may mắn. Thế người nhà này bình thường có làm việc thiện tích đức không?”
“Chuyện này thì tôi không biết, nhưng tôi biết bạn của trưởng phòng Vương không phải là người bình thường.”
“Đây là việc khẩn cấp, tôi đoán bọn họ chắc hẳn đang trên đường đến đây, đúng không?”
“Ừm, buổi sáng lên máy bay, lúc này chắc hẳn đã đến sân bay Cẩm Giang, cũng sắp đến chỗ chúng ta.”
Hạ Đồng cười tủm tỉm: “Mấy người còn không biết tôi à, tôi chỉ là một bà chủ rảnh rỗi mà thôi, chuyện này phải đi tìm mấy người Lý Huyền Thanh, bọn họ mới là chuyên gia.”
“Trưởng phòng của chúng tôi nói, ngài là chủ nhân của Thông Thiên Quan, bọn họ chỉ sống tạm ở Thông Thiên Quan, vì thế vẫn nên nói chuyện này với ngài.”
“Đã biết, tôi đồng ý, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ lên tiếng.”
“Cảm ơn bà chủ.”
Buổi chiều hôm nay trời nắng, cửa sổ trong phòng mấy người Lý Huyền Thanh đều mở ra, nên Trần Phán Phán nói gì bọn họ đều nghe thấy hết. Theo suy đoán thì chắc là bị người chơi xấu câu mất hồn phách, người trẻ tuổi kia chắc cũng xui xẻo mới gặp phải chuyện này.
Lý Huyền Thanh tích cực chạy đi tìm tiểu hòa thượng Tuệ Tâm mua hương dẫn hồn, có hương dẫn hồn thì dù là người mới gia nhập Huyền môn cũng có thể gọi quỷ hồn tới, đối với lão đạo sĩ như bọn họ càng hiệu quả hơn. Đơn hàng đầu tiên khi đến Thông Thiên Quan nhất định phải thành công.
Tuệ Tâm cho hắn hương dẫn hồn, lo lắng nói: “Lý đạo trưởng, âm hồn bị câu đi chỉ sợ khó có thể gọi về.”
“Cứ thử trước xem sao, cũng không mất mát gì.”
Chúc Nguyện đang vẽ bùa ở bàn bên cạnh trợn trắng mắt: “Hương dẫn hồn rất đắt!”
“Tôi mua nổi!” Nhìn thấy đứa nhỏ này vẽ bùa dễ như ăn cơm, Lý Huyền Thanh ghen tỵ đến mức giật giật khóe miệng, lập tức quay đầu đi.
Thôi bỏ đi, hắn cũng một mớ tuổi rồi, còn so đo với mấy đứa nhỏ làm gì, muốn so thì cũng phải so với lão già Lý Phác kia!