Chương 14: Lam tiểu hạ & trịnh tịnh viên
Cách đây rất lâu rất lâu, nhưng cũng không phải lâu lắm, kiểu nói thế này như lời mở đầu của truyện cổ Grimm quá.Nhưng mà có một số việc, đối với Bạch Dĩ Mạt mà nói, quả thật giống như đã xảy ra lâu lắm rồi, lâu đến nỗi khiến cô nghĩ là việc của tổ tông nhà mình không chừng.
Như mọi người đều biết, từ nhỏ Hướng Nhu đã có một khuôn mặt yêu nghiệt hại người, đặc biệt là cặp mắt đào hoa thâm sâu kia, rất thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên cái cảnh tượng bọn con gái ve vãn bên cạnh hắn trong mắt Bạch Dĩ Mạt đã là chuyện rất bình thường.
Đáng ghét nhất là, Hướng Nhu còn đặt biệt rất thích đưa mấy cái thư tình mà bọn con gái viết cho hắn ra hơu hơu trước mắt Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt dứt khoát giật lấy bức thư rồi dõng dạc đọc to, còn sửa lỗi sai, cách diễn đạt trên đấy, nói cho hắn biết cô gái này hành văn rất không ổn, cô gái này viết chữ quá xấu, cô nhất nhất đánh giá nữ sinh nào thích hợp hay không thích hợp với hắn.
Mà từ lần vô tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ đó, Hướng Nhu chỉ cần vừa cầm thư tình là đã ném cho Bạch Dĩ Mạt giúp hắn phân loại, chọn lọc, tuy Bạch Dĩ Mạt vô cùng không muốn, nhưng trong thâm tâm vẫn rất tò mò ai là người thích hắn ta.
Sau đó, Hướng Nhu không thèm tự mình nhận thư nữa, phàm là những nữ sinh thổ lộ với hắn đều giao cho Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt đồng ý người nào thì hắn cũng chấp nhận, còn không được thì sẽ đi từ chối họ.
Trái lại, nam sinh nào thích cô, Hướng Nhu sẽ giúp cô đối phó, hiệu suất làm việc cũng không tệ so với cô, hồi đấy có rất nhiều nam sinh cô chưa từng gặp mặt đã bị Hướng Nhu trực tiếp giải quyết.
Tuy cành hoa đào của Hướng Nhu rải đầy trời, lên lớp thì ngủ, tan học lại chơi, cà lơ phất phơ không đứng đắn, nhưng thành tích vẫn luôn ở vị trí số một, thành tích của Bạch Dĩ Mạt cũng rất tốt, nhưng dù thế nào cũng không vượt được Hướng Nhu.
Hai người họ cùng nhau thi lên trường cấp ba A Đại, không hề lo lắng mà chuyển thẳng lên ban xã hội, lớp mười hai năm ấy, cô có quen biết với một người mà cả đời này e rằng sẽ không bao giờ quên được, Lam Tiểu Hạ.
Lam Tiểu Hạ người cũng như tên, thuần khiết, trong sáng, xinh đẹp, giống như làn gió mát mê người giữa ngày hè, khoan thai tự đắc, từ loại khí chất nào mà nói, cũng có vài phần tương tự Bạch Dĩ Mạt, cho nên hai người con gái này có cảm giác hận khi gặp nhau quá muộn cũng là chuyện đương nhiên.
Thể chất của Bạch Dĩ Mạt từ trước đến nay không tốt lắm, cho nên ngay từ đầu năm lớp mười Bạch Dĩ Mạt đã tự bắt mình đi học karate, tuy không có anh trai ở bên cạnh, nhưng cô chưa từng vắng một buổi học nào, học hơn hai năm cũng coi như là có chút vốn liếng.
Sau này lại quen biết với Lam Tiểu Hạ ở đạo quán, cũng là đánh nhau xong mới trở thành bạn bè, quan hệ giữa hai người cũng từ từ tốt lên, bởi vì cô cảm thấy đôi khi nhìn Lam Tiểu Hạ cô lại thấy hình bóng của mình, dường như cô ấy cũng rất hiểu cô.
Cũng bởi vì có quan hệ với Bạch Dĩ Mạt mà Lam Tiểu Hạ cũng quen biết Hướng Nhu, vì vậy dưới tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ của chất hóa học có tên là Phenylalanine1, cuối cùng Lam Tiểu Hạ đã nói ra mấy chữ cô ấy thích Hướng Nhu trước mặt Bạch Dĩ Mạt.
(1Phenylalanine là một acid amin, sau khi mã hóa sẽ chuyển thành các hoocmon kí©ɧ ŧɧí©ɧ tình cảm nam nữ. mn tìm hiểu thêm tại đây)
Hồng nhan của mình đi thích lam nham tri kỉ, quả nhiên là cẩu huyết trong kinh kịch mà.
Bạch Dĩ Mạt cũng hiểu, loại nam sinh như Hướng Nhu, có nữ sinh nào mà không dao động chứ? Nhưng mà Lam Tiểu Hạ cũng có chỗ khác biệt với các cô gái khác, cô sẽ không biểu lộ vẻ mặt ái mộ trước mặt Hướng Nhu, đối với ai cũng luôn cười thản nhiên, nhưng cô cũng rất thần bí, thần bí đến mức không ai biết đến gia đình của cô ấy, từ trước đến nay những cô gái trước kia Bạch Dĩ Mạt hoàn toàn không thèm đặt vào trong mắt, bởi vì cô biết những người đó trong mắt Hướng Nhu thật ra đều như nhau, nhưng Lam Tiểu Hạ này, cô khẳng định cô ấy không giống như thế.
Mỗi lần thấy Hướng Nhu và Lam Tiểu Hạ nói chuyện, cô liền nhớ lại những lời mà Lam Tiểu Hạ đã nói, tớ vẫn cố gắng xem như nhìn mà không thấy.
Cô cũng không nhớ rõ đó là lúc nào, chỉ nhớ hôm đó thời tiết âm u, giống như sự yên tĩnh trước khi cơn bão đổ bộ vậy.
Hướng Nhu nói cho cô biết Lam Tiểu Hạ đã tỏ tình với hắn ta.
Rốt cuộc Bạch Dĩ Mạt cũng hiểu ra cái cảm giác không yên lòng này là gì, nhưng cô chỉ cười hờ hững: “Thế sao? Vậy là tốt rồi!”
Sâu trong đôi mắt đào hoa của Hướng Nhu nổi lên gợn sóng khó mà phát hiện, nhưng trong mắt Bạch Dĩ Mạt lại cho rằng đó là một sự khó hiểu, hắn hỏi cô: “Cậu hi vọng tớ sẽ đồng ý?”
Bạch Dĩ Mạt vẫn nở nụ cười, dùng sức gật đầu: “Đương nhiên, cô ấy là một cô gái tốt, rất đáng để được cậu thích.”
Đột nhiên Hướng Nhu bật cười lớn, đáy mắt bắt đầu trở nên trầm tĩnh: “Được, tớ sẽ cho cậu toại nguyện.”
Vào năm tốt nghiệp đó, Hướng Nhu đã qua lại với Lam Tiểu Hạ, nhìn thấy mười ngón tay đan xen vào nhau, hạnh phúc mìm cười với nhau, Bạch Dĩ Mạt chỉ có thể làm như không có việc gì mà chúc mừng bọn họ.
Tốt nghiệp, Bạch Dĩ Mạt thi đậu vào hệ chính trị và luật pháp của đại học A, còn Hướng Nhu do bị bố bắt buộc mà ghi danh vào trường quân đội Lục Hàng, thế nhưng không ngờ Lam Tiểu Hạ cũng đậu vào trường quân đội Lục Hàng.
Khi đó, Bạch Dĩ Mạt còn cười Lam Tiểu Hạ chồng đề vợ xướng, quả nhiên là sức mạnh của tình yêu, Hướng Nhu trước sau vẫn duy trì bộ mặt tươi cười đùa giỡn, Lam Tiểu Hạ cũng cười theo, nhưng trong nụ cười kia có chút sắc thái mà cô không thể nào hiểu nổi.
Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, Bạch Dĩ Mạt cũng bắt đầu nói chuyện yêu đương, nhưng vì học hai lĩnh vực nên thời gian cũng không còn nhiều, sau đó dần dần cũng không muốn yêu đương, không có cảm giác thình thịch, thì làm sao cảm thấy được mùi vị của tình yêu.
Huấn luyện viên trường quân đội lại cực kì nghiêm khắc, chỉ không cẩn thận một tí là đã bỏ mạng. Thời gian gặp mặt giữa bọn họ dần ít đi, bình thường chỉ có kì nghỉ với dịp Tết mới có thể tụ họp, Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu luôn luôn có chuyện không nói hết, cô cũng cảm thấy rất rõ ràng Lam Tiểu Hạ không yên lòng cũng không vui.
Cô bí mật hỏi Lam Tiểu Hạ có phải có vấn đề gì với Hướng Nhu không, nhưng Lam Tiểu Hạ chỉ trả lời qua quýt là bọn họ vẫn ổn, không có vấn đề gì, chỉ là tập huấn quá vất vả.
Bạch Dĩ Mạt cũng không còn để ý nữa, cho đến khi vào một buổi tối của hai năm sau, cô nhận được điện thoại của Lam Tiểu Hạ, cô biết là trong lúc huấn luyện không được phép sử dụng công cụ truyền tin nào, hơn nữa âm thanh của cô ấy nghe có gì đó không đúng, Bạch Dĩ Mạt hỏi cô ấy có chuyện gì mà lại gọi cho cô, nhưng cô ấy vẫn im lặng không nói.
Im lặng thật lâu, đến múc Bạch Dĩ Mạt còn tưởng bên kia có phải đã ngủ rồi hay không thì đột nhiên cô ấy lại đưa ra một vấn đề mang tính bùng nổ, cô ấy hỏi: “Dĩ Mạt, thật ra… cậu thích Hướng Nhu đúng không?”
Bạch Dĩ Mạt im lặng, tiếp tục im lặng, trong điện thoại ngoài im lặng ra không ngh thấy gì, chỉ vài giây ngắn ngủi lại như đã xuyên qua mấy thế kỉ.
Trong lúc cô chuẩn bị nói không phải, thì bên kia lại cất tiếng cười, tiếng cười lộ rõ sự thê lương, cô ấy để lại vài câu rồi gác điện thoại.
“Dĩ Mạt, rất xin lỗi, tớ tác thành cho hai người…”
—— Dĩ Mạt, rất xin lỗi, tớ tác thành cho hai người…
Bạch Dĩ Mạt bỗng dưng mở to mắt, ngẩn người nhìn trần nhà, khóe mắt ươn ướt, thấm ướt vào gối…
Lam Tiểu Hạ, Tiểu Hạ à, sự tác thành của cậu để cho tớ cả đời này sống trong áy náy, làm sao tớ có thể nhận sự tác thành này đây…
++
Sáng ngày thứ hai, Bạch Dĩ Mạt vác cặp mắt sưng húp đi làm, gặp đương sự, chỉnh sửa văn kiện, thoáng cái đã đến giữa trưa, đang chuẩn bị ăn cơm thì nhận được cú điện thoại của một người không mời mà đến, hẹn gặp cô tại câu lạc bộ VIP gần văn phòng luật sư ăn cơm.
Cô định trực tiếp từ chối, nhưng nghĩ lại, hôm nay không gặp, thì sớm muộn gì cũng phải gặp mặt thôi. Con người này, trước mặt cô lúc nào cũng đóng kịch,nhưng ở trước mặt người khác, cô cũng không buồn vạch trần bộ mặt giả dối của cô ta.
Cho nên, nếu trước sau gì cũng tới, không bằng giải quyết nhanh chóng, gặp một lần cho xong chuyện.
Cô đến địa điểm hẹn, người quản lý của câu lạc bộ dẫn cô vào phòng, Trịnh Tịnh Viên đã sớm ngồi chờ trên ghế salon.
“Thật xin lỗi, trước khi đi phải gặp mặt đương sự nên tới trễ.” Bạch Dĩ Mạt mỉm cười, biểu cảm máy móc giống như đang nói với khách hàng của mình.
Người trước mắt cực kỳ xinh đẹp, so với trong TV càng đẹp hơn, so với cái vẻ ngây ngô của năm năm trước, bây giờ được mài giũa trong giới nghệ sĩ đã trở thành một đóa hoa mĩ lệ rung rinh trong gió, đầy sức sống không ai bì được, cái khí chất lóa mắt này tỏa ra từ trong ra ngoài, không gì sánh kịp.
Trịnh Tịnh Viên để lộ ra hàm răng trắng tinh, nói: “Không sao, mình cũng vừa đến thôi, gọi chút đồ ăn rồi, không biết có hợp miệng với cậu hay không, nhưng mà mình nghĩ khẩu vị của chúng ta chắc cũng còn giống nhau, đúng không!”
Bạch Dĩ Mạt tiếp tục cười trả lời: “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, không có gì đáng để tâm cả, vấn đề khẩu vị được quyết định bởi hoàn cảnh với người cùng ăn, cậu giải quyết là được rồi!”
Trịnh Tịnh Viên khoan thai đứng lên, nói với quản lí: “Mau chuẩn bị mang thức ăn lên đi!”
Bạch Dĩ Mạt nhìn thấy người quản lí lễ độ cung kính lui xuống, áu đó ngồi vào một bên ghế, cô liền thu lại vẻ mặt tươi cười: “Nói đi! Tìm mình có chuyện gì.”
Trịnh Tịnh Viên sáp lại vị trí đối diện Bạch Dĩ Mạt ngồi xuống: “Mình nghĩ chuyện của mình, hẳn là Hướng Nhu đều đã nói với cậu rồi chứ?”
Khóe miệng Bạch Dĩ Mạt nhếch lên cười tươi: “Mình cũng muốn biết đây là ý của cậu, hay là ý của Hướng Nhu.”
Trịnh Tịnh Viên vân vê mái tóc, nói: “Thật sự không gạt cậu, là mình nhờ Hướng Nhu tìm cậu giúp đỡ.”
“Chẳng qua cậu cũng chỉ là xem hắn ta đối với cậu có còn cầu được ước thấy hay không mà thôi!”
“Làm sao cậu có thể nói như vậy? Là mình muốn cho người bạn cũ là cậu một cơ hội thành danh cơ mà.” Âm thanh của Trịnh Tịnh Viên vẫn dịu dàng như cũ, nhưng trong câu chữ lại để lộ ra cảm giác vênh váo.
“Mình chỉ là một luật sư quèn, làm sao có thể làm bạn được với một minh tinh như cậu chư? Huống hồ con người ta luôn luôn khiêm tốn, mỗi lần đứng trước ống kính là tớ lại run rẩy, cậu nói mình như thế làm sao có thể thành danh?” Bạch Dĩ Mạt cũng đáp lại đúng mực, ý rõ ràng là không muốn, nhưng cũng khó mà để nói từ chối.
“Bạch Dĩ Mạt, phụ nữ quá thông minh là một điều cấm kỵ, cho dù là thông minh cũng phải bắt mình giả gu, cậu không biết sao?” Trịnh Tịnh Viên chúm miệng lại.
Bạch Dĩ Mạt hừ cười nói: “Chỉ sợ là cậu coi trọng mình quá rồi, cho tới bây giờ mình chẳng phải là loại người như cậu nói, mình cũng không thông minh đâu, chẳng qua, có một số việc vừa nhìn thôi mình đã tương đối rõ ràng rồi, cho nên, mình khuyên cậu vẫn nên đi tìm người khác thì hay hơn, chúng ta cũng biết ông say là nhờ ở rượu.”
Trịnh Tịnh Viên lắc đầu: “Haha, cậu đã nói như vậy, thôi thì mình cũng không vòng quanh nữa, mình muốn nói cho cậu biết, cho tới ngày nay mình ở trong làng điện ảnh cũng đủ rồi, đột nhiên mình cảm thấy đây là thời điểm rất thích hợp để ngẫm nghĩ thay đổi vấn đề, ví dụ như… làm vợ của nhà họ Hướng.”
Biểu cảm trên mặt Bạch Dĩ Mạt vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng đã mơ hồ dậy sấm, Trịnh Tịnh Viên người này rất am hiểu tâm kế, như chúng ta vẫn hay nói là người đẹp độc địa.
“Này, cậu không cần nói với mình, đây là chuyện của mấy người.”
“Không, đây là mình muốn cậu phải chứng kiến chuyện này.” Trong âm thanh dịu dàng của Trịnh Tịnh Viên có chút sắc nhọn.
Bạch Dĩ Mạt đứng dậy: “Thật xin lỗi, mình không có hứng thú để nhìn ngó, càng không có hứng thú tham dự.” Nói xong xoay người chuẩn bị đi.
“Bạch Dĩ Mạt” Trịnh Tịnh Viên gọi giật theo bóng dáng mảnh khảnh kia, nói từ phía sau lưng: “Một lần nữa mình sẽ khiến Hướng Nhu quay về bên cạnh mình.”
Bạch Dĩ Mạt xoay người lại mỉm cười: “Theo mình thì không có vấn đề gì.”
Nói xong cô kéo cửa ra, bước nhân tiến nhanh về phía trước, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần, cô sẽ không bao giờ quên cảnh sau khi chia tay Hướng Nhu cô ta chạy đến tìm cô, những nho nhã điềm đạm, dịu dàng khách khí trước kia đã bay đâu mất, thay vào đó là sự chất vấn hung tợn, từ đấy về sau, cô chỉ biết Trịnh Tịnh Viên là một diễn viên rât giỏi, trừ lúc đứng trước mặt cô…
Khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tịnh Viên ửng hồng, ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa, Bạch Dĩ Mạt, cô đừng có đắc ý, tôi sẽ không để cho cô được hạnh phúc đâu, bởi vì, tôi không hạnh phúc, thì cô cũng đừng hòng…