Pha Lê Phương Đường

Chương 1: Đầu Tiên

Thời điểm cửa tiệm dòng người chen chúc xô đẩy, sắc trời đã tối, bên đường đèn đường đem bóng người kéo đến thật dài, thanh âm cười nói vui đùa xuyên qua ấm áp lan xa.

Đường Li bưng một đĩa đậu phộng từ trong ra tới. Đường Thi Anh còn đứng trước bàn cầm thực đơn cho khách gọi món. Lúc này lượng khách nhiều, trong tiệm người làm không đủ. Dưới chân tới tới lui lui, nhanh hơn tốc độ, vội đến khí thế ngất trời.

Có người hô một tiếng—-

“Tiểu mỹ nữ.”

Đường Li dừng bước, đem khay cầm ở trên tay, động tác quay đầu, theo sau tóc đuôi ngựa cùng xoay một vòng. Tầm mắt đảo qua tìm người hô, không chờ cô hỏi, đối phương liền nói: “Cháu là Đường Li đúng không?”

“Thi đậu trường ở Đế đô hả?”

“Trường học tốt, sinh viên trường danh giá a.”

“Có tiền đồ.”

“Cô cháu nuôi cháu không dễ dàng, hiện tại hết khổ rồi.”

“…..”

“Li Li~~~~” Đường Thi Anh vén chiếc rèm hạt nhựa giá rẻ, thò ra nửa người, bà vóc dáng cao lại gầy, thoạt nhìn rất nhanh nhẹn, hướng về Đường Li gật đầu: “Lại đây, có việc.”

Giữa chốn đông người, bóng dáng Đường Li phá lệ bắt mắt, cô cùng Đường Thi Anh giống nhau, dáng người cao gầy. Ngũ quan tinh xảo, tóc mái trên trán cũng không che được gương mặt tươi đẹp của cô, tóc dài buộc đuôi ngựa lộ ra chiếc cổ nhỏ xinh. Trên người ăn mặc đơn giản áo thun trắng với quần đen cũng không che được sự xinh đẹp của cô.

Kỳ thật cô và Đường Thi Anh ngũ quan không giống nhau, tuy rằng quan hệ thân mật nhưng người khác đều biết, cô chỉ là cháu gái của Đường Thi Anh, từ nhỏ liền được Đường Thi Anh nuôi dưỡng.

Đường Thi Anh có một đứa con trai, tên là Lý Mặc Xuyên.

“Đi ship cơm cho địa chỉ này.” Đường Thi Anh cầm giấy bút viết xuống địa chỉ, xé ra đưa trang giấy cho Đường Li. Sau đó gân cổ kêu Lý Mặc Xuyên đang ngồi trong phòng xem TV: “Lý Mặc Xuyên,ra đây, cùng chị của con đi ship cơm.”

Nữ chủ nhà lên tiếng, Lý Mặc Xuyên chậm rãi đứng dậy.

“Con đi một mình.” Đường Li nói.

“Quá muộn, làm Lý Mặc Xuyên cùng con đi.” Đường Thi Anh lại liếc nhìn Lý Mặc Xuyên hành động thong thả, nhíu mày: “Nhanh!!”

Lý Mặc Xuyên run cổ, đi nhanh về phía Đường Li.

Đường Li dắt Lý Mặc Xuyên về phía dượng lấy hộp cơm,đồng thời nghe dượng vừa nghiêm túc lại lo lắng dặn dò.

Ngồi lên xe điện, Đường Li đem hộp cơm treo vào móc, Lý Mặc Xuyên ngồi phía sau, hai tay mũm mĩm vịn vào eo sườn chị họ, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”

Đường Li quay đầu nhìn cậu bé một cái, không biết có phải ở trong tiệm ngồi lâu quá, nhìn qua cậu có chút ỉu xìu.

“Chị” Tiểu mập mạp lôi kéo áo thun của cô, hỏi: “Bao giờ chị khai giảng?”

Cô tăng tốc xe điện, gió đêm thổi qua, thổi tan một thân nóng bức, thoải mái, cô nói: “Tuần sau.”

Thấy Lý Mặc Xuyên không có động tĩnh, Đường Li hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đế đô rất xa sao?” Lý Mặc Xuyên nói: “Em nghe người ta nói, phải ngồi xe lửa một đêm mới đến nơi.”

Đường Li cảm giác khi hỏi, ngữ khí của cậu mang theo sự hâm mộ cực kỳ, nhưng gần đây bị hỏi quá nhiều, cô chỉ bình tĩnh mà ừ một tiếng, nói cho cậu, xác thật rất xa.

Cô không nói nữa,bị Lý Mặc Xuyên chọc chọc eo sườn, kỳ thật thoạt nhìn cô mảnh khảnh, dáng người cũng không khô quắt, cảm giác mềm mại truyền qua vải dệt, bé trai không để bụng.

“Chị, chị giống như thật sự rất giỏi.” Cậu từng câu từng chữ nói: “Khi còn nhỏ, mẹ thường bảo em phải học chị, hiện tại tất cả người quen đều bảo em phải học chị…”

Đường Li mím môi, cười hỏi: “Em không thích à?”

“Không phải.” Lý Mặc Xuyên ngoan ngoãn mà nói: “Em con nhỏ.”

Đường Li: “Chờ em lớn lên sẽ biết, chỉ có cường đại mới có thể làm điều mình thích, cho nên chúng ta có thể làm là không ngừng tiến bộ.”

Con đường đến địa chỉ nhận cơm hộp, ánh đèn lờ mờ, Đường Li lái xe chậm rãi, người cũng yên ắng.

Đường Li năm nay 18 tuổi, vừa tốt nghiệp trường cao trung trọng điểm của thành phố. Ba năm trước đây, khi cô thi đậu trường học này, đã bị cô và dượng kỳ vọng rất cao.

Đường Li từ nhỏ đi theo Đường Thi Anh lớn lên, nói là con gái của Cô cũng không quá.

Sau khi Đường Thi Anh kết hôn, cô đi theo Đường Thi Anh cùng nhau gả lại đây. Dượng tính tình lương thiện cần cù và thật thà có khả năng, hai người cùng nhau kinh doanh một tiệm đồ nướng. Tuy rằng không giàu có nhưng cũng không nghèo khó.

Xe điện đi tới đoạn đường tối tăm, Lý Mặc Xuyên găt gao dựa vào lưng cô.

Ước chừng năm phút sau, con đường phía trước sáng lên. Siêu thị trước cửa một khu nhà cũ, chính là địa chỉ giao cơm hộp.

Đường Li thu tiền , cất vào túi, chở Lý Mặc Xuyên, theo đường cũ trở về.

Tiệm đồ nường đều kinh doanh đến 2-3 giờ sáng. Lý Mặc Xuyên tuổi nhỏ, trước 11 giờ phải đi ngủ. Đường Li vội đến 10 giờ rưỡi liền đưa cậu về nhà. Nếu không phải không kiếm được người làm, Đường Thi Anh cũng không muốn cô ở tiệm đồ nướng bận rộn.

Đường Thi Anh thường nói, nơi này không phải là nơi cô nên đến. Hiện tại thi đậu đại học, Đường Thi Anh không ngừng ở bên tai cô nhắc mãi, muốn cô chăm chỉ học tập, tương lai ở lại Đế đô, tìm một công việc tốt, gả cho người tốt.

Đường Thi Anh đối với tương lai của cô tràn ngập mong chờ, nhưng không biết vì sao, cô đối với cảm giác này thật bình đạm.

Cách cửa tiệm gần, trong không khí tràn ngập mùi hương liệu nồng đậm.

Lý Mặc Xuyên đánh cái ngáp, nhẹ giọng nói: “Em buồn ngủ.”

Đường Li trấn an nói: “Chờ một chút.”

Đêm khuya tĩnh lặng, tiệm đồ nướng ánh đèn lộng lẫy. Trong khoảng thời gian này là lúc lượng khách nhiều nhất, rất vội, nghỉ hè, cô cũng không muốn về quá sớm.

Bởi vì thi đại học xong, cô mới có thể giúp Đường Thi Anh chia sẻ bận rộn.

Đường Thi Anh đang ở trước quầy ghi sổ sách, vừa mới tiễn đi một bàn khách hàng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Li mang theo ngáp dài Lý Mặc Xuyên xốc lên rèm cửa.

Đường Thi Anh hướng về phía hai người vẫy tay, nói: “Như thế nào còn chưa về? Mau về đi, trong tiệm khách không nhiều lắm đâu.”

Lý Mặc Xuyên vẫn ngáp dài, tựa hồ biết được người nhỏ nhất ở nhà lời nói không trọng lượng, lười nhác ngồi trên ghế nhìn hai vị nữ tính, khốn đốn càng thêm rõ ràng.

Đường Li thu thập một chút, thấy Lý Mặc Xuyên ngồi không yên ổn, liền đối với Đường Thi Anh nói: “Con về đây”

Đường Thi Anh ừ một tiếng lại hỏi: “Khi nào khai giảng?”

“Thứ hai tuần sau.”

“Vậy thứ bảy tuần này muốn đi.” Đường Thi Anh hít sâu một hơi, đỉnh bút đặt ở thái dương: “Ai da…nhiều đồ còn chưa mua đâu…ngày mai, ngày kia…trước khi con đi phải sắp xếp xong…”

Đường Thi Anh nghiêm túc suy tư, Đường Li nói: “Con đã chuẩn bị một chút, còn lại đến trường học lại mua.”Đường Li người gầy gầy cao cao, âm điệu thanh thuý có lực, Đường Thi Anh đang không phấn chấn suy nghĩ bị cô mang trở lại, nỗi lòng trấn an xuống.

“Đi thôi.” Đường Li gọi Lý Mặc Xuyên.

Nhà họ Lý ở khu nhà phía sau tiệm đồ nướng, khu nhà mới quy hoạch, chưa có nhiều người vào ở, hoàn cảnh xung quanh không đủ phồn hoa.

Tắm rửa xong đã gần 12giờ, Đường Li cúi đầu lau mặt, di động đặt ở trên giường chấn động vài cái.

Tần Chinh tiền trảm hậu tấu: “Mua vé rồi, tối thứ sáu.”

Tần Chinh: “Tớ giường dưới, cậu giường giữa, nếu không thích có thể đổi với tớ.”

Đường Li không rảnh lo đầu tóc ướt sũng, gọn gàng dứt khoát trở về hai chữ: “Không được.”

Di động lại lần nữa vang lên, lần này Tần Chinh trực tiếp gọi điện tới.

“Như thế nào lại không được? Tớ và cậu đổi chỗ cũng không được sao?” Tần Chinh không kiên nhẫn nói: “Liền 12 tiếng đồng hồ, chịu đựng một chút là được, giường giữa thì sao? Giường giữa cũng rất khó mua được nha.“

“Ngày hôm qua không phải cậu nói thứ bảy sao?”

“Thứ bảy hết vé.” Tần Chinh lười cùng nàng so đo: “Không vui thì cho cậu trả vé, nói nhiều.”

“…..thật không có vé sao?”

Tần Chinh: “Chụp hình gửi cho cậu, xem đi.”

Đường Li cụp điện thoại, lúc này nhìn đến Tần Chinh gửi ảnh chụp màn hình, tàu hoả từ thành phố nhỏ đến đế đô chỉ còn hai chuyến, ghê cứng còn có mấy chỗ nhưng giường nằm hiển nhiên là không còn.

Đường Li thở dài, cô vốn định ở thêm một ngày giúp thêm một ngày vội.

Tần Chinh lại gửi đến tin nhắn: “Thế nào, Tổ tông? Tớ nhưng không lừa cậu.”

Đường Li: “Ừm.”

Tần Chinh là bạn từ bé của Đường Li, nói cũng khéo, hai người học sáu năm tiểu học đều cùng trường, đến sơ trung đường ai nấy đi, cao trung thì trời xui đất khiến được phân đến hai lớp cạnh nhau, đến thi đại học lại học cùng trường Đại học.

(*Sơ trung, cao trung là cách gọi trường cấp 2, 3 ở Trung Quốc.)

Khi vòng* bạn bè hiện ra thư trúng tuyển, Đường Li thật kinh ngạc. (*ảnh,status bạn bè đăng lên trên ứng dụng chat)

Tới lúc gần ngủ, Tần Chinh lại gửi tin nhắn cho Đường Li, hỏi cô có cảm giác gì.

Đường Li hỏi cậu có cảm giác gì?

Tần Chinh: “Khẩn trương, kích động, hưng phấn, chờ mong.”

Đường Li cảm thấy có lẽ khả năng phản ứng của mình tương đối chậm, hoặc là suy nghĩ không giống như Tần Chinh khiêu thoát, nên không cảm xúc.

Tần Chinh nói không tin.

Đường Li liền không trả lời.

Buổi tối thứ sáu, Đường Li kéo rương hành lý về phía ga tàu hoả. Đêm xuống nhưng không an tĩnh, phòng chờ chật kín người, mùa khai giảng, rất nhiều những gương mặt non nớt kéo rương hành lý chờ tàu, Đường Li giống như bọn họ, chỉ khác là không có người thân bên cạnh.

Bởi vì có Tần Chinh bên cạnh, nên Đường Thi Anh mới từ bỏ đưa cô đến trường học.

Đường Li đang muốn ngẩng đầu, Tần Chinh xách theo một túi to đồ ăn vặt xuất hiện trước mặt cô, ở trên tàu suốt một đêm, không có chút đồ ăn là không ổn.

Đường Li nhìn cậu một lúc lâu, hỏi: “Hành lý của cậu đâu?”

Tần Chinh lấy ra hộp khoai lát đưa cho cô, lại chỉ chỉ chiếc túi xách trong tay mình: “Đều ở đây.” Cậu nói: “Bao lớn bao nhỏ rất phiền toái, mang theo tài chính đến trường học mua, còn cậu—- đồ của cậu cũng không nhiều nha?”

Đường Li và Tần Chinh ý tưởng giống nhau, nhưng không tiêu sái như cậu, cầm một mảnh khoai lát bỏ vào miệng: “Mang không được nhiều đồ.”

“Anh hùng ý kiến giống nhau.” Tần Chinh cười nói: “Bất quá cậu mang nhiều cũng không sao, khẳng định có đàn anh tốt bụng tới giúp cậu.”

“Hử?” Đường Li quay đầu, nhìn Tần Chinh.

Sau lưng là âm thanh ồn ào, cô giống như một khối ngọc thạch, an tĩnh, sáng tỏ, khí chất đạm như ánh trăng.

Tần Chinh nói: “Đánh cuộc không? Tớ khẳng định có nhiều nam sinh theo đuổi cậu.”

Nhiều? Không đến mức. Cô ở trong lòng nghĩ.

Đường Li nói: “Cậu không mang hành lý, là muốn đóng giả đàn anh giúp nữ sinh sao?”

“Này đều bị cậu nhìn thấu.”

Ga tàu hoả tháng tám, xao động mà cuồng nhiệt, Đường Li không nghĩ nhiều,cười hỏi Tần Chinh: “Về sau cậu có bạn gái, sẽ giới thiệu cho tớ biết sao?”

Tần Chinh thề son sắt: “Đương nhiên rồi.”

Đường Li không nói chuyện, cong môi. Thiếu niên mười tâm mười chín tuổi, khát khao không giới hạn.

“Tuyệt đối làm cậu tự biết xấu hổ.” Tần Chinh hiếm thấy mà kêu nàng nhũ danh*: “Li Li!” (*tên thân mật)

“Tớ thích người đẹp hơn tớ.” Đường Li nói.

“Cậu yên tâm, Tần Chinh này không đi tìm xấu.” Tần Chinh cười tủm tỉm: “Trái lại là cậu, một bộ dạng người sống chớ tới gần,có nam sinh theo đuổi cậu nhất định phải đánh bóng mắt.”

Trong nháy mắt Đường Li tưởng phản bác, cô không dễ dàng theo đuổi người khác, cũng sẽ không dễ dàng mà tiến vào một mối quan hệ yêu đương.

Nhưng cô thực am hiểu che giấu ý mình, nhấp nhẹ cánh môi, chỉ cong cong.

Cứ như vậy, loa thông báo tàu hoả đi đế đô chuẩn bị xuất phát.

Năm ấy, cô mười tám tuổi, Tần Chinh mười chín tuổi. Ở độ tuổi ai cũng không chịu thua, đánh cuộc, kết bạn mà bước lên chuyến tàu hướng tới tương lai.

Ngoài cửa sổ khí nóng hầm hập, bên trong toa xe khí lạnh không ngừng,rốt cuộc Tần Chinh không làm cô ngủ giường dưới, mà đỡ cô lên giường giữa an toàn hơn. Tới lúc xuất phát, ánh đèn dần ảm đạm.

Tần Chinh dặn dò cô: “Li Li, có việc nhớ gọi tớ.”

“Ừm!” Đường Li nằm thẳng trên giường đệm, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên má cô.

Vài phút sau, giường dưới truyền đến âm thanh hít thở nhè nhẹ.

Trả lời xong tin nhắn của Đường Thi Anh, đáy lòng buồn rầu vì phải đi sớm hơn một ngày, thoáng chốc biến mất. Cô đoán ngày mai sẽ rất mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được.

Chỉ là cô không biết, bởi vì đến đế đô sớm hơn một ngày, sẽ làm cô gặp được ai.