Chung Tuệ Hân đang ngồi suy nghĩ nên không chú ý tới người đàn ông vừa bước xuống cầu thang. Đối phương đi thẳng đến trước mặt cô, dáng người cao lớn hơi cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai khiến cô gái nhỏ giật nảy mình.
"Hân Hân, đang nghĩ gì vậy?"
"Anh...anh rể...anh đến từ lúc nào vậy?"
Chung Tuệ Hân hoảng loạn lùi về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Cô không hề chú ý là anh rể đã đến gần mình đến mức này, ngay cả mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh cô cũng ngửi thấy rất rõ.
Không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai tràn ngập sức hút nam tính của anh, cô theo bản năng cúi gằm mặt xuống, ai ngờ lại đúng lúc nhìn thấy l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông đang phập phồng lên xuống. Đối phương mặc một chiếc áo ba lỗ thoải mái, khoe khéo cơ ngực quyến rũ và bắp tay rắn chắc.
Vài giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc ẩm ướt của anh, chúng trượt dài xuống theo cần cổ thon dài, lướt qua hầu kết nam tính, cuối cùng lẩn vào trong cổ áo để lại một vệt ướŧ áŧ gợϊ ȶìиᏂ.
"Sao mặt em lại đỏ thế này? Có phải là bị ốm rồi không?"
Hàn Mặc Thâm dường như không chú ý đến ánh mắt trốn tránh của cô, anh ngược lại còn đến gần hơn, cơ thể cao lớn tỏa ra hocmoon đàn ông ngùn ngụt, khiến Chung Tuệ Hân gần như ngạt thở.
Cô đắm chìm trong sự gần gũi của anh, trái tim nhảy lên thình thịch trong l*иg ngực, miệng lắp bắp mãi không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Em...không...em không sao...À đúng rồi! Em đã nấu cơm xong rồi, chúng ta mau ăn thôi kẻo nguội."
Chung Tuệ Hân đổi đề tài xong thì vội vàng lùi ra, chuyển sang ghế ngồi đối diện với anh. Ở chung một không gian với người đàn ông mình thích khiến cô tim đập chân run không thể suy nghĩ được gì nữa. Dáng vẻ hoảng sợ như con thỏ nhỏ của cô lọt vào trong mắt Hàn Mặc Thâm khiến anh khẽ cong môi, đôi mắt dần trở nên u tối.
Người đàn ông cũng không tiếp tục dùng sắc đẹp tấn công cô nữa mà mỉm cười ngồi xuống ghế, nhìn một bàn đồ ăn sắc hương vị đều đủ.
“Ăn ngon thật.”
Hàn Mặc Thâm gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng, tự đáy lòng tán thưởng. Anh buông đũa, xoay người từ ngăn tủ lấy ra một chai rượu.
“Uống chút rượu đi, lúc trước ba mẹ chúc mừng em thi vào đại học, hiện tại anh cố ý chúc mừng em bước vào cuộc sống đại học.”
Chung Tuệ Hân không biết uống rượu, uống bia còn sẽ say, cô do dự, “Anh rể, em không biết uống rượu.”
Đối phương thấy vậy cười nói.
“Đừng lo, không phải là loại có nồng độ cồn cao đâu, chỉ là rượu trái cây mà thôi."
Hàn Mặc Thâm nói xong thì đổ cho cô hơn nửa ly, Chung Tuệ Hân thấy anh nói là rượu trái cây thì cũng yên tâm hơn không ít.
Cô không muốn phá hỏng không khí, chỉ uống một chút hẳn là sẽ không say.
Chung Tuệ Hân không hề phòng bị, cô cũng không nghĩ trên đời này nào có anh rể mời em vợ uống rượu lúc chỉ có riêng hai người chứ?
Nửa ly rượu ban đầu bất giác biến thành ly thứ hai thứ ba, mùi vị của nó chua chua ngọt ngọt quả thật rất hợp với sở thích của nữ giới, cho nên Chung Tuệ Hân bất giác uống hết không chừa một giọt nào.
“Ưʍ...anh rể, em không thể uống nữa.”
Cô gái nhỏ ngất ngưởng nằm tựa xuống bàn, dáng vẻ rõ ràng là đã say không nhẹ, đôi mắt ướt dầm dề nhìn thẳng vào anh.