"Hai đứa có thể giúp ba mẹ chăm sóc tiểu Hân một thời gian được không? Con bé mới lên Thủ Đô, không quen biết ai, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng tự mình đi xa bao giờ, cho nên ba mẹ có chút lo lắng."
Giữa bữa cơm, mẹ Chung đột nhiên mở lời. Bà có chút đắn đo nhìn con rể của mình, nhưng vẫn ngập ngừng nói tiếp.
"Mẹ biết hai đứa đi làm rất bận rộn, nhưng mà Tiểu Hân..."
Không đợi bà hết lời, Hàn Mặc Thâm đã nhẹ nhàng gật đầu.
"Mẹ yên tâm, chuyện này thì có gì khó đâu ạ? Vừa hay chỗ chúng con đang ở lại gần với trường đại học của tiểu Hân. Tuy vợ chồng con bận rộn nhưng mà nhất định sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt. Tuệ Di, em thấy anh nói có đúng không?"
Vừa nói, anh vừa dịu dàng nắm tay Chung Tuệ Hân, ánh mắt nhìn chị cô vô cùng âu yếm. Mà chị gái của cô thì cũng ngọt ngào cười đáp lại, giọng điệu vui vẻ đồng ý với chồng.
"Đúng rồi đó mẹ. Mẹ không cần phải lo lắng gì hết. Con chỉ có mỗi một đứa em gái này, làm sao có thể không chăm sóc tốt cho được! Hơn nữa tiểu Hân học với mẹ nấu ăn ngon như vậy, bọn con còn gần quan được ban lộc ấy chứ!"
Hai vợ chồng anh chị đã kết hôn hơn hai năm nhưng vẫn gắn bó keo sơn như ngày đầu tiên. Chung Tuệ Hân nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau kia, ánh mắt bất giác trở nên ảm đạm. Nhưng nghĩ đến những ngày tháng tới sắp được ngày ngày gặp mặt anh rể, cô lại thấy trong lòng vui sướиɠ.
Ba mẹ Chung lại dặn dò thêm vài lần nữa, làm như Chung Tuệ Hân mới là học sinh tiểu học khiến cho cô rất xấu hổ, vội vàng chuyển sang đề tài khác. Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, thắt chặt tình cảm gia đình. Thời gian nhoáng lên một cái mà ngày cuối tuần đã trôi qua.
Công việc của vợ chồng Chung Tuệ Di rất bận rộn cho nên ngay ngày hôm sau bọn họ đã phải lên đường ngay. Chung Tuệ Hân thu dọn đồ đạc theo anh chị lên Thủ Đô. Cô bịn rịn chia tay với ba mẹ Chung, cuối cùng phải đợi chị gái dỗ dành thì hai ông bà mới chịu buông tay để mấy đứa con đi.
Gia cảnh của Hàn Mặc Thâm rất tốt, anh trực tiếp gọi tài xế riêng đến đón. Chung Tuệ Hân ngại ngùng không dám để anh vất vả nên muốn tự xách vali của mình lên xe. Ai ngờ nửa đường lại bị đối phương giành lấy, bàn tay hai người vô ý chạm vào nhau, nhiệt độ ấm áp từ bàn tay anh khiến Chung Tuệ Hân xấu hổ vội rụt tay lại.
Hàn Mặc Thâm không hay biết gì cười nói.
"Để anh, làm sao có thể để một cô gái nhỏ như em xách đồ được chứ."
Nhìn vào nụ cười tỏa nắng của anh, Chung Tuệ Hân hốt hoảng cúi đầu, hai tay giấu ra sau lưng, mặt đỏ bừng lắp bắp nói.
"Cảm...cảm ơn anh rể."
Cô chà xát hai tay vào nhau, cảm giác tê dại lúc hai người chạm tay vẫn còn vương trên đó, khiến trái tim cô nhảy lên thình thịch.