Hôm nay, Vương thượng thư và phu nhân của ông ta đã đến Tân gia từ sáng sớm.
Vương thượng thư xuất thân bần hàn, không có chỗ dựa, tài cán cũng chỉ ở mức bình thường, duy chỉ có điều vận khí của ông ta rất tốt. Lúc Tiên hoàng vẫn chưa giành được giang sơn Đại Tề, lúc ấy ông ta chỉ là một tên tú tài nghèo túng đã đi theo đương kim Thánh Thượng, hơn nữa còn vô cùng nghe lời, lúc này mới có thể từng bước thăng chức lên làm Hộ Bộ thượng thư.
Ông ta biết rõ chuyện trong nhà mình, vậy nên cho dù Tân Viễn là người dưới trướng của ông ta, ông ta cũng vẫn đối xử với Tân Viễn vô cùng khách khí. Lần này Tân gia muốn cùng nhà ông ta kết thân, dù Tân Viễn chỉ đồng ý gả cho nhà ông ta một thứ nữ, ông ta cũng vô cùng vui mừng.
Nhưng phu nhân của Vương thượng thư còn vui mừng hơn.
Chút chuyện kia của Vương Nhị thiếu gia, Vương thượng thư hoàn toàn không biết, nhưng Vương phu nhân lại rất rõ.
Cái dáng vẻ này của con trai mình, nếu cưới một cô gái nhà cao cửa rộng, cuối cùng chỉ e là kết thân không được ngược lại thành thù, nhưng nếu để con trai cưới con gái của một gia đình bình dân, bà ta lại không cam lòng.
Cho nên đối với thứ nữ này của Tân gia, bà ta càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng.
Tân gia vốn thuộc dòng dõi thư hương, dù đã trải qua hai triều đại nhưng vẫn không suy yếu, so với Vương gia quả thật hiển hách hơn nhiều. Tuy nói Tân Tâm này là thứ nữ, nhưng mẫu thân của nàng thật ra lại là nguyên phối của Tân Viễn, việc này cả kinh thành người người đều biết. Nếu nói về thân phận, thân phận của Tân Tâm hoàn toàn không thấp hơn con trai của bà ta chút nào.
Vậy cũng thôi đi vì dù sao Tân Tâm này vẫn không được người ta sủng ái.
Tân Viễn hiển nhiên không chút quan tâm đến thứ nữ này, Bình Dương quận chúa càng không cần phải nói. Kể từ giờ về sau, con trai của bà ta có khiến Tân Tâm phải chịu ủy khuất, thì nàng ấy cũng không có cửa để cầu khẩn nữa.
Thậm chí bà ta còn tình nguyện bỏ chút sức dỗ dành tiểu nha đầu này nếu nàng ấy khóc lóc. Hơn nữa, bà ta còn nghe nói tính tình của Tân Tâm không hề nóng nảy, nói không chừng nàng ấy còn tình nguyện ngoan ngoãn mà ở lại Vương gia sống cuộc sống của một quả phụ.
Mà Lâm thị kia không phải đã bị người ta cướp đoạt vị trí nguyên phối vẫn không dám hé răng nói nửa lời hay sao?
Sau khi Vương phu nhân nhận được ám chỉ từ chỗ Bình Dương quận chúa, bà ta càng nghĩ càng vừa lòng. Vậy nên hôm nay Vương thượng thư vừa mới hạ triều, bà ta liền lôi kéo Vương thượng thư cùng tới Tân gia, muốn đến để định ra mối hôn sự này.
Sau khi định ra hôn sự xong, liền có thể cầu hôn rồi mang sính lễ tới!
Dáng người của Vương thượng thư và Vương phu nhân đều có chút phát tướng, nhìn thôi liền biết cả hai rất có tướng phu thê. Nhưng dáng người của Tân Viễn và Bình Dương quận chúa vẫn giống như xưa, chưa từng có chút thay đổi theo năm tháng. Tân Viễn nhìn vẫn anh tuấn tiêu sái như cũ, Bình Dương quận chúa vừa quyến rũ lại vừa trưởng thành.
Sau khi hạ nhân dâng trà rồi hàn huyên đôi chút, Vương thượng thư liền đi thẳng vào chủ đề, ông ta nói ra ý đồ đến Tân gia hôm nay: “Ta nghe nói thứ nữ nhà Tân đại nhân vẫn chưa có hôn phối……”
Vương thượng thư còn chưa nói hết lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào huyên náo lẫn những tiếng kêu la thảm thiết. Cùng lúc đó, quản gia của Tân phủ cũng vội vội vàng vàng mà vọt từ cửa vào, mặt mày ông ta hốt hoảng chạy đến nói: “Đại nhân! Chấn Uy tướng quân tới!”