“Lý ma ma, bát canh này cứ để ở đây đi, lát nữa Tâm Nhi sẽ uống……” Lâm thị đánh bạo, run run rẩy rẩy mà ngăn lại.
“Lâm di nương, Bình Dương quận chúa đã giao phó, bảo ta nhất định phải nhìn Nhị tiểu thư uống xong mới được đi…… Chờ Nhị tiểu thư uống xong, ta còn phải quay về phục mệnh.” Lý ma ma nói xong, lại nhìn về phía Tân Tâm: “Nhị tiểu thư, mau uống đi!”
“Được, ta uống.” Chúc Cẩm vừa nói, vừa đi đến chỗ Lý ma ma, nhận lấy bát canh tiêu hàn trên tay bà ta.
Trên khuôn mặt của Lý ma ma lộ ra một nụ cười thật tươi, bà ta biết rõ người này không dám không uống!
Nhưng …… nụ cười trên mặt của Lý ma ma nhanh chóng biến mất, ngược lại biến thành biểu cảm hoảng sợ, bởi vì bà ta đã bị Chúc Cẩm túm lấy.
Sau khi Chúc Cẩm nhận chén canh kia, liền giữa chặt lấy cằm của Lý ma ma, ép bà ta uống hết.
**************
Từ trước đến nay, hai người trong thiên viện này vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, cả hai chưa bao giờ biết phản kháng, nhưng hôm nay……
Vị Nhị tiểu thư của ngày hôm nay đã không phải là người bị đẩy xuống nước, vùng vẫy hồi lâu mà không dám lên bờ nữa?
Tuy rằng Tân Hoàng đã nói cho Bình Dương quận chúa chuyện sức lực của Tân Tâm hình như rất lớn, nhưng Bình Dương quận chúa cũng không quá xem trọng chuyện này, bà ta chỉ cho rằng đám nha hoàn bên cạnh con gái mình quá vô dụng mà thôi.
Không tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe Tân Hoàng kể lại chỉ khiến Bình Dương quận chúa cùng với người bên cạnh bà ta đều cảm thấy Chúc Cẩm chỉ dựa vào cảm xúc tàn nhẫn khi bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng mới khiến nàng phản kháng lại.
Còn về việc nha hoàn kia bị cây gậy trúc đẩy ngã xuống nước…… Nếu có một cây gậy trúc đánh về phía mấy nàng, thì cho dù nó được nằm trong tay của một tiểu nha hoàn chân yếu tay mềm, trói gà không chặt cũng vẫn khiến mấy nàng ta hoảng sợ, nói không chừng cũng bởi vì vậy nên mới trượt chân rơi xuống nước.
Vì suy nghĩ này, Bình Dương quận chúa cũng chẳng chút kiêng dè Chúc Cẩm, bà ta trực tiếp sai Lý ma ma tới đây.
Nếu hôm nay Chúc Cẩm ngoan ngoãn uống hết chén thuốc kia vậy thì tốt rồi. Nhưng nếu Chúc Cẩm không uống, hoặc lại tiếp tục gây chuyện, vậy thì đúng lúc bà ta sẽ có lý do phạt Chúc Cẩm.
Nói tóm lại, đến cuối cùng kẻ xui xẻo chỉ có thể là Chúc Cẩm, hoàn toàn không phải là người mẹ cả là bà ta.
Tâm tư của Bình Dương quận chúa, Lý ma ma hiểu rất rõ. Vậy nên lúc bà ta mặt đối mặt với Chúc Cẩm hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, thậm chí cũng chưa từng che giấu ác ý của chính mình với Chúc Cẩm , chỉ là…… cách làm của Chúc Cẩm thật sự đã vượt xa dự tính của bọn họ.
Ngay lúc này, Lý ma ma đã cảm thấy vô cùng hối hận.
Bà ta bị Chúc Cẩm nắm lấy cằm, ép bà ta phải mở miệng uống thuốc. Thậm chí lúc này bà ta không thể nói được, chỉ có thể hét lên vài tiếng “Ô ô”, sau đó cố gắng hết sức không uống bát canh tiêu hàn kia.
Nhưng cho dù có vậy, nước canh kia vẫn chảy vào miệng bà ta, từ từ chảy xuống yết hầu.
Thuốc trong bát canh tiêu hàn này là tự tay bà ta hạ. Tuy không phải là loại thuốc độc lấy mạng người gì, nhưng lại khiến cả người phát ngứa, mọc đầy ban đỏ của bệnh sởi…… Sau khi uống loại thuốc này, một hồi chịu tội này cho dù thế nào đi nữa cũng đều không thể tránh được.
Bên trong ánh mắt của Lý ma ma tràn ngập cảm giác phẫn nộ, bà ta chỉ muốn đá, muốn đánh Chúc Cẩm, nhưng chỉ cần tay Chúc Cẩm dùng một chút lực, bà ta liền không dám động đậy.
Sức lực của người này quả thật quá lớn, Cái này…… Cái này……Nếu bà ta còn tiếp tục phản kháng, thì e rằng rất có thể sẽ bị Chúc Cẩm bóp chết đi?