Nếu Tân Tâm dám có loại tâm tư như vậy, sớm đã bị bà ta gϊếŧ chết, sao có thể yên ổn sống tiếp ở trong thiên viện cơ chứ?
Hơn nữa, nếu là Tam hoàng tử chủ động đi tìm Tân Tâm, chỉ cần con gái bà ta tìm tới cửa ngăn cản Tam hoàng tử, để Tam hoàng tử trách cứ Tân Tâm cũng đủ rồi.
Lúc này, Tam hoàng tử sẽ cảm thấy áy náy với Tân Hoàng, nhưng nếu để hắn biết được Tân Hoàng đã làm gì Tân Tâm…
Mặc dù hiện tại Tam hoàng tử vì để cưới Tân Hoàng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì, nhưng trong lòng hắn sẽ luôn cảm thấy vướng mắc —— không một ai thích thê tử của mình đi hại người sau lưng mình.
Chỉ có điều, Bình Dương quận chúa cũng không hề cảm thấy con gái mình làm sai, chỉ cảm thấy Tân Tâm không biết tốt xấu, vậy mà dám phản kháng.
“Hoàng Nhi, thân phận của con không tầm thường, hà tất gì vì một con ả Tân Tâm mà làm ô uế đi đôi tay của mình?” Bình Dương quận chúa liếc mắt nhìn con gái, sau đó lại nói với ma ma trung niên ở bên cạnh: “Lý ma ma, không phải chỗ bà có thuốc khiến người ta phát bệnh sởi hay sao? Sắc một chén mang sang cho Nhị tiểu thư đi.”
“Nương, làm như vậy cũng quá nhẹ nhàng với nàng rồi!” Tân Hoàng lập tức nói.
“Đầu tiên sẽ phát ban đỏ, sau đó bôi thêm chút thuốc, mặt của nàng sẽ nát thôi.” Bình Dương quận chúa vẫn giữ nguyên biểu cảm hờ hững.
Mà lúc này Tân Hoàng mới biết được mưu tính của mẫu thân, hai mắt của nàng ta lập tức sáng lên.
Trong thiên viện.
Chúc Cẩm và Lâm thị chỉ nằm một lát rồi thức dậy, sau đó, Chúc Cẩm đã kiểm tra thử chân của Lâm thị.
Đầu gối Lâm thị bị thương, nếu không được dưỡng thương cẩn thân, thì sau này chắc chắn sẽ để lại tật……
Chúc Cẩm chuyển một cái ghế cho Lâm thị ngồi dưới mái hiên, nàng bắt đầu dọn chăn đệm của Lâm thị vào phòng của mình.
“Tâm Nhi, hay con nghỉ ngơi thêm một chút đi……” Lâm thị có chút lo lắng mà nhìn con gái mình.
“Nương, thần tiên đã trị khỏi cho con rồi, hiện giờ con không sao cả.” Chúc Cẩm vừa nói, vừa chạy nhanh như bay.
Lâm thị nghe vậy, lập tức bắt đầu niệm Phật, kết quả bà ấy chưa kịp niệm được mấy câu, cửa của thiên viện đã bị người từ bên ngoài mở ra.
Người tới chính là Lý ma ma được yêu thích nhất bên cạnh Bình Dương quận chúa, trên tay bà ta bưng một chén canh, mang theo rất nhều người ầm ầm xông vào thiên viện.
“Sức khỏe của Nhị tiểu thư thế nào rồi?” Lý ma ma hỏi.
“Ta không sao.” Chúc Cẩm nghe thấy động tĩnh liền đi từ trong phòng ra, nàng đề phòng mà nhìn Lý ma ma.
“Không sao là tốt rồi, chỉ là dù sao Nhị tiểu thư rơi xuống nước cũng sẽ bị nhiễm lạnh, không tốt cho thân thể của Nhị tiểu thư…… Quận chúa sai người sắc cho Nhị tiểu thư một bát canh tiêu hàn, Nhị tiểu thư nhanh uống đi.” Lý ma ma nói, giọng nói vô cùng hòa nhã, nhưng trên mặt lại là biểu cảm dửng dưng. Bà ta nhìn Chúc Cẩm, trong ánh mắt còn có cả sự khinh thường.
Bình Dương quận chúa sẽ tốt đến mức sai người mang canh tiêu hàn cho mình sao? Chúc Cẩm cau mày nhìn chén canh kia.
“Nhị tiểu thư, đây là canh mà quận chúa ban thưởng, nhân lúc còn nóng thì nhanh uống đi!” Lý ma ma nhìn thấy Chúc Cẩm vẫn đứng yên, giọng nói đã trở nên nghiêm khắc.
Nàng dám đảm bảo bát canh tiêu hàn này có vấn đề, chỉ là thái độ này của Lý ma ma là đang chắc chắn rằng mình sẽ không dám phản kháng?