“Không phải…… Nương, sau này biểu muội sẽ là tướng quân phu nhân, chúng ta cũng không thể nói lung tung như vậy!” Lâm Danh Đường nói.
Lúc đầu, Lâm mẫu vẫn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên như nghĩ tới cái gì, bà ấy mới nói: “Con nói là……”
“Tướng quân là thật tâm muốn cưới biểu muội.” Lâm Danh Đường nói.
Lâm mẫu ngây người trong chốc lát, ngay sau đó bà ấy mới nói: “Chuyện này thật sự là tốt quá rồi! Như vậy thì ta cũng không cần lo lắng cho biểu muội của con nữa, tướng quân còn tốt hơn con vạn lần!”
“Nương……” Lâm Danh Đường cũng cạn lời, làm gì có người làm mẫu thân nào lại đi hạ thấp con trai của mình đến vậy?
Chỉ là, tướng quân quả thật tốt hơn hắn ta rất nhiều ……
“Nương, còn có một việc……” Lâm Danh Đường đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước ở phủ tướng quân đã thương lượng xong, liền hạ giọng nói với mẫu thân của mình.
Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, tiết trời sáng sủa, tiếng trống “Tùng tùng tùng tùng” càng khiến ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia có thêm cả không khí vui mừng.
Chiếc trống to ở trước cửa Thuận Thiên Phủ đã bị người ta gõ vang.
Tuy rằng chiếc trống to của Thuận Thiên Phủ không so được với chiếc trống ở cửa cung Đăng Văn, nhưng vẫn khiến vô số người chú ý. Một hồi trống này vang lên, rất nhiều người trong kinh thành liền kéo đến xem, còn có người lại lan truyền tin tức, tìm người cùng đi xem náo nhiệt.
Còn vô số quan viên trong kinh thành rất nhanh cũng đều đã biết chuyện này, sau đó đã phái người đến phía trước hỏi thăm.
Người gõ trống không ai khác chính là Lâm Danh Đường.
Chờ đến lúc Phủ doãn của Thuận Thiên Phủ kêu hắn ta vào, hắn ta lập tức quỳ rạp xuống đất: “Đại nhân! Thảo dân muốn kiện Hộ Bộ thị lang Tân Viễn tội cưỡng đoạt dân nữ!”
Phủ doãn của Thuận Thiên Phủ thực sự bị chuyện này làm kinh ngạc không thôi.
Tân Viễn cường đoạt dân nữ? Kể từ khi cưới Bình Dương quận chúa, ngay cả những nơi phong lưu trước kia thường đi Tân Viễn cũng đều không còn đặt chân đến nữa, vậy mà hắn ta lại cưỡng đoạt dân nữ?
Việc này nếu để Bình Dương quận chúa biết được…… Phủ doãn của Thuận Thiên Phủ và Tân Viễn không oán không thù, nhưng quan hệ cũng không phải quá tốt, vậy nên ngay lúc này liền lập tức hỏi lại: “Ông ta cưỡng đoạt ai?”
“Cưỡng đoạt cô cô của thảo dân là Lâm thị!” Lâm Danh Đường nói.
Lúc trước Lâm thị là được kiệu tám người khiêng mà gả đến Tân gia, nhưng sau này vì Tân Viễn cưới Bình Dương quận chúa nên đã hưu Lâm thị, nhưng lại không để Lâm thị rời khỏi Tân gia. Mấy năm sau còn nạp Lâm thị làm thϊếp……
Trước khi Lâm thị bị hưu, nam nhân thành niên của Lâm gia cũng đã chết hết, sau khi nhận được số tiền Lâm thị mang tới, những họ hàng trong dòng họ đều lựa chọn trở về quê hương, chỉ còn mẫu tử Lâm Danh Đường là ở lại kinh thành.
Sau này lúc Lâm thị xảy ra chuyện, bọn họ tất nhiên cũng không giúp được gì, càng không có cách nào đón Lâm thị trở về.
Còn về phần sau này…… Lâm thị cũng có con gái, Tân gia cũng không truyền ra bên ngoài bất cứ tin tức không tốt nào nữa. Cũng vì vậy, bọn họ chỉ nghĩ bản thân chỉ cần kinh doanh tốt chuyện làm ăn của mình là được, chờ tới lúc Tân Tâm xuất giá bọn họ sẽ lại đến giúp đỡ.
Nhưng hiện giờ, bọn họ lại biết được cuộc sống của Lâm thị không hề tốt.
Chuyện Tân Viễn bị cáo buộc cưỡng đoạt dân nữ nhanh chóng được lan truyền ra bên ngoài, ngay cả Đức Chính Đế cũng đã biết chuyện này.
“Lâm gia kia vẫn còn có người?” Đức Chính Đế hỏi.
“Bệ hạ, người của Lâm gia đều đã về quê, chỉ còn sót lại tẩu tử của Lâm thị mang theo đứa con trai duy nhất ở lại kinh thành sinh sống, còn người đi cáo trạng chính là đứa con trai do quả phụ kia một mình nuôi lớn, năm trước hắn ta vừa mới thi đỗ tú tài.” Trương công công nói.