Chấn Uy tướng quân…… Tới cầu hôn con gái mình?
Lâm thị cảm thấy nhất định là bản thân bà nghe nhầm rồi.
Mà nha hoàn vừa nói chuyện ban nãy quả thật cũng cảm thấy bản thân chắc chắn là nghe nhầm nhưng đây lại là sự thật....
Nhưng lúc này, Chúc Cẩm lại không mảy may chú ý tới nét mặt hoài nghi của hai người họ. Nàng thả nha hoàn kia đi, sau đó lại nhìn về phía Lâm thị: “Nương, người thử nói xem con có cần đi trang điểm một chút hay không, sau đó đến phía trước xem thử?” Nàng rất muốn gặp người đó…… Chỉ có điều mới một đêm không gặp, nàng lại thấy có chút nhớ nhung người đó rồi.
Người đó thật sự quá đẹp trai.
Chúc Cẩm đang nghĩ đến Sở Tề, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên đỏ bừng.
Mà Lâm thị, bà cẫn còn đang cảm thấy lo lắng: “Tâm Nhi, con nói thử xem bên trong liệu có âm mưu gì không?”
“Nương, có thể có âm mưu gì chứ? Đại tướng quân người ta thì cần thứ gì của con được chứ.” Chúc Cẩm vừa nói vừa lôi kéo Lâm thị đi về hướng thiên viện.
Bên trong thiên viện không có giếng nước, vì để tiện có nước để dùng, khoảng thời gian trước Chúc Cẩm đã chuyển một cái lu từ phòng bếp về đây, hơn nữa còn gánh nước đổ đầy vào trong.
Sau khi nàng trở về thiên viện, nàng lập tức đi lấy nước ở trong lu để rửa sạch mặt mũi.
Vì để che giấu dung mạo của chính mình, trong khoảng thời gian này Chúc Cẩm thường xuyên chát phấn lên mặt, mà lúc này, nàng lại rửa sạch lớp phấn đấy.
Còn về phần tại sao đánh phấn lại có thể giúp che giấu đi dung mạo……
Theo lí mà nói, mỗi tháng những di nương và tiểu thư của Tân phủ đều được phân cho son phấn, mà quả thật Bình Dương quận chúa cũng không cắt mất phần của hai người họ, chỉ có điều lại phân cho bọn họ loại son phấn kém nhất.
Loại son phấn như vậy ngay cả những nha hoàn trong phủ cũng không muốn dùng nhưng Chúc Cẩm lại dùng nó dặm đi dặm lại lên mặt mình, tất nhiên sẽ khiến mặt nàng dày thêm một lớp, trông đặc biệt xấu xí.
Rửa sạch đi lớp son phấn, Chúc Cẩm mới nhìn thấy bản thân trong gương đẹp hơn một chút.
Lúc đầu nàng còn muốn trang điểm một chút, nhưng hiện giờ xem ra…… Nàng không cần chát thêm bất cứ thứ gì lên mặt cũng đã đủ đẹp rồi.
Đương nhiên, đây cũng là vì lúc này nàng cũng không có thứ gì để chát lên mặt cả.
Một khuôn mặt không thể giày vò gì, Chúc Cẩm nghĩ nghĩ liền dứt khoát bắt đầu giày vò tóc tai của bản thân.
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn dùng một cây trâm tùy tiện búi tóc của mình lên, nhưng lúc này, nàng lại chậm rãi tạo cho mình một kiểu tóc.
Nàng cho rằng việc này rất khó, bản thân chắc chắn không làm được, nhưng trên thực tế, rất nhanh sau đó nàng đã tạo xong một kiểu tóc cho mình.
Chúc Cẩm biết, trước kia bản thân đã từng sống ở cổ đại, không chỉ như vậy, hẳn là từ rất lâu về trước nàng đã quen biết Sở Tề.
Chỉ có điều, quả thật nàng vẫn không thể nhớ ra.
Đương nhiên, tuy rằng bản thân nàng không nhớ ra nhưng sâu trong tiềm thức vẫn bằng lòng tin tưởng Sở Tề. Mà hiện giờ nàng vẫn luôn chờ đợi Sở Tề đưa mình đi.
Cùng lúc đó, ở tiền viện của Tân phủ, trên đầu Tân Viễn lại sắp đổ mồ hôi đến nơi.
Từ trước tới nay ông ta vẫn hoàn toàn không hề biết Chấn Uy tướng quân Sở Tề còn có cả những mặt như thế này……
“Tân đại nhân, nếu ông còn không nói lời nào, vậy thì ngày lành cứ định như vậy đi! Còn về phần xính lễ, Tân đại nhân có yêu cầu gì không?” Sở Tề hiên ngang mà ngồi trên ghế chủ vị hỏi.
“Tướng quân, hạ quan……” Tân Viễn bất đắc dĩ mà nhìn Sở Tề.
Tuy rằng bệ hạ vẫn luôn đề phòng Sở Tề, nhưng Tân Viễn biết rõ, hiện giờ bệ hạ cũng sẽ không làm gì hắn.