Tôi Cãi Nhau Với Một Con Chó Bên Đường Đang Sủa Ầm Ĩ

Chương 8

15.

Cát Nhiên sửng sốt, tôi quay người lại, nhón chân chủ động hôn anh.

Chỉ chạm nhẹ rồi rời đi.

Khi Cát Nhiên phản ứng lại, anh nắm lấy cổ tay tôi, tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang run.

“Đuôi nhỏ à.”

"Cát Nhiên, chúng ta yêu nhau đi. Em dường như vẫn bị anh thu hút nên em muốn thử lại lần nữa."

Tôi mạnh dạn hơn, miêu tả cảm xúc của mình một cách đơn giản và thẳng thắn.

Đầu ngón tay của Cát Nhiên ấn vào mạch máu trên cổ tay tôi, nhiệt độ như truyền theo máu đến tứ chi.

Cát Nhiên, người luôn được nhớ đến là một quý ông lịch thiệp, đã kéo tôi vào lòng.

Xung quanh ồn ào nhưng tôi vẫn cảm giác như có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

“Sao tối qua em lại cúp điện thoại?”

Cuối cùng anh ấy cũng hỏi, tôi tưởng anh ấy không quan tâm chút nào.

Tôi không nói gì, bàn tay đặt trên eo tôi kéo tôi lại gần.

Anh ôm tôi rất chặt như sợ mất tôi.

"Em làm rơi điện thoại xuống sàn. Em bị sốc. Phải mất cả đêm em mới suy nghĩ được."

Có một chút hơi ẩm ướt ở hõm cổ tôi, tôi choáng váng không biết phải làm gì.

"Đuôi nhỏ à, em không hiểu đâu..."

Chưa kịp nói hết câu, anh ấy đã cắn một miếng vào cổ tôi. Không đau lắm, tôi hơi nhướng mày và rít lên.

"Cát Nhiên, anh là tấm gương sáng cho sinh viên sao lại làm ra chuyện xấu xa như vậy?"

Nghe tôi lên án, Cát Nhiên ngừng khóc, trong cổ họng cười ra tiếng, l*иg ngực khẽ run lên, buông tay ôm eo tôi ra.

"Ở đây....."

"Cát Nhiên không có hình mẫu, chỉ có Thời Nguyệt."

Tôi nhướng mày rồi cười.

Chết tiệt, tôi thực sự rất thích khoảnh khắc này.

Gần đó có một nhà hàng mang đậm phong cách Trung Hoa mới mở, Cát Nhiên nắm tay tôi đi vào, tôi lập tức nhìn thấy một người quen cũ của chúng tôi đang ngồi ở gần cửa.

Tôi hơi cúi người, cong môi, “Đã lâu không gặp, tiền bối.”

Người này chính là người đã hỏi Cát Nhiên rằng anh ấy thích người như thế nào và gọi tôi là "đuôi nhỏ" giống như Cát Nhiên.

Anh ấy thấy tôi mắt sáng lên, đáp lại tôi rồi vỗ nhẹ vào vai Cát Nhiên.

"Được rồi, Cát Nhiên, cậu thật sự bắt được cái đuôi nhỏ."

Những gì anh ấy nói khá thú vị, tôi để mắt tới và định tìm cơ hội để hỏi anh ấy một cách bí mật.

Tiền bối là chủ quán này, khi gọi món, anh mỉm cười hỏi tôi, "Đuôi nhỏ, khẩu vị của em vẫn giống như trước chứ?"Cát Nhiên tranh nói, “Không, bây giờ cô ấy thích đồ ngọt.”

Tiền bối đóng lại thực đơn, chống cằm nhìn tôi cười yếu ớt: “Đuôi nhỏ, em đã nói với cậu ấy là em thích đồ ngọt chưa?”

Tôi ngước mắt lên, “Em chưa.”

Tôi phủ nhận quá nhanh, tiền bối cười to.

“Vậy thì Cát Nhiên đang điều tra anh.”

Dưới gầm bàn, Cát Nhiên lặng lẽ nắm lấy tay tôi, bàn tay chúng tôi đan vào nhau, mỉm cười thở dài, “Tôi sẽ hỏi cô ấy luôn, không cần vòng vo đâu.”

Tiền bối gật đầu và trả lời nhanh chóng, "Ồ? Cậu đã nói gì?"

"Cậu đang nói là cậu thích đuôi nhỏ từ lâu rồi? Hay là cậu nói rằng cậu đã phạm sai lầm khi nghiên cứu suốt một ngày khi biết người mà cô ấy tỏ tình không phải là cậu?"

Tôi sửng sốt, Cát Nhiên dùng đầu ngón tay xoa xoa mu bàn tay tôi.

"Hoặc..."

“Trong những tháng mùa đông lạnh giá nơi xứ người, cậu say sưa ôm một cái cây gọi đuôi nhỏ?”

“Và con chó chúng tôi nuôi tên là Đuôi Nhỏ bị lạc và cậu ấy gục ngã?”

Tiền bối lắc đầu liên tục, Cát Nhiên cụp mắt xuống, không thấy rõ tâm tình của anh.

"A Tư, đừng nói nữa."

Giọng Cát Nhiên rất nhẹ. Tiền bối nặng nề thở dài, quay đầu lại, nghiêm túc nhìn tôi.

"Cát Nhiên, người mà chúng ta có thể dựa vào để tỏ ra kiêu ngạo, cũng chỉ là một người mặc cảm tự ti khi nói đến các mối quan hệ”

16.

Cát Nhiên gắp một miếng thịt cá bào vào bát của tôi.

“Nếu không muốn nghe thì em bịt tai lại.”

Anh không hề phủ nhận, chứng minh những gì tiền bối nói là đúng.

Trong cốc có nước đun sôi, tôi bưng lên nâng cốc với tiền bối, "Thật tiếc là em và anh ấy đã bỏ lỡ nhau.”

Thẳng thắn đến mức kiêu ngạo.

Không sao cả, đó là bản chất của tôi.

Hai người đàn ông rõ ràng là đang sợ hãi trước lời nói của tôi và cả hai đều im lặng nhìn tôi. Sau năm phút im lặng, tôi bắt đầu cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng tôi không thể làm được điều đó, tôi thà bị gϊếŧ còn hơn bị thu mình lại thành một cái vỏ.

"Cát Nhiên, em đã từng rất thích anh."

"Em viết bức thư tình đầu tiên cho anh, lần đầu tiên em leo lên ngọn núi đầu tiên và cầu nguyện cho anh đến cùng cực."

"Em cầu nguyện rằng tương lai của anh sẽ tươi sáng và thịnh vượng"

Khi anh ấy vừa lên máy bay, tôi đã leo lên điểm cao nhất, thắp hương, quỳ trên đệm và cầu nguyện với Đức Phật. Tôi thậm chí còn không cầu nguyện về tương lai của chính mình mà chỉ mong muốn anh ấy thành công trong mọi việc.

Cát Du Duyệt biết rõ và luôn nói rằng tôi bị điên.

Cho dù gót chân của tôi đang chảy máu thì tôi vẫn cố leo lên đến đỉnh núi cho dù không thể đứng dậy vào ngày hôm sau.

Bất cứ khi nào Cát Du Duyệt nhắc đến Cát Nhiên với tôi, đêm đó tôi đều không thể ngủ ngon.

Tôi sẽ thức suốt đêm và vẽ vô số Cát Nhiên, rồi cuối cùng ghép chúng lại với bức thư tình và khóa chúng vào một chiếc hộp.

Những lời “hiền lành, dễ cười, dễ ngượng” cũng không đủ để khiến tôi rút lại sự cố chấp của mình.

Điều khiến tôi buông tay và từ bỏ chờ đợi là tôi đi ngang qua phòng làm việc của bố tôi, nghe thấy bố gọi điện mắng Cát Nhiên.

Ông ấy muốn Cát Nhiên dỗ dành tôi và làm mọi việc theo ý muốn của tôi.

"Nhà họ Cát có được sự tồn tại như bây giờ là do nhà họ Thời cung cấp. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu nếu từ bỏ cơ hội ra nước ngoài để hẹn hò với Nguyệt Nguyệt?"

Ví dụ như Cát Nhiên là một chàng trai có lý tưởng cao đẹp. Nhưng anh ấy bắt buộc phải trở thành gia sư của tôi chỉ vì nguồn tài nguyên của bố tôi mang lại cho nhà họ Cát. Nên Cát Nhiên bị bố anh ấy ép buộc phải đến dạy tôi.

Cho nên dù anh có nói vậy hay không thì bức thư tình cũng sẽ không bao giờ được gửi đi.

Lời vừa rồi tôi còn chưa nói xong, tôi đã nói rằng tôi cầu nguyện cho anh ấy có một tương lai tươi sáng và một tương lai tươi sáng.

Cuối cùng còn có một câu nói, "Hy vọng Cát Nhiên sẽ sớm quay về cưới tôi.”

Không sao cả nếu anh không muốn cưới em.

Tôi hy vọng Cát Nhiên sẽ sớm thoát khỏi xiềng xích và bay đi một cách kiêu hãnh.