Tôi Cãi Nhau Với Một Con Chó Bên Đường Đang Sủa Ầm Ĩ

Chương 3

5.

Tôi đã đứng trước cửa căn hộ của Cát Nhiên suốt hai mươi phút, anh ấy nhờ tôi mang ví sang cho anh ấy.

Anh ấy bận, có lẽ không về được.

Buồn cười hơn là anh còn không cho tôi mật khẩu mở cửa vậy tại thì tôi vào kiểu gì. Theo thói quen tôi nhập ngày tháng sinh nhật của mình.

Ổ khóa điện tử kêu bíp hai lần một cách tượng trưng rồi mở ra.

TÔI:? ? ? ? ?

Tôi đóng cửa lại với vẻ mặt bối rối, Cát Nhiên, người mà đã mất liên lạc trong nửa giờ trước cuối cùng cũng gọi lại cho tôi.

“Xin lỗi, anh vừa nhận một cuộc gọi rất quan trọng từ đối tác.”

Tôi bồn chồn, lắc đầu, nhận ra anh không nhìn thấy nên nói: “Không sao đâu, mật khẩu cửa nhà anh là gì vậy.”

Khi anh ấy trả lời, tôi có thể nghe rõ nhịp tim đang đập loạn xạ của mình.

“0504.”

Miệng nhanh hơn não: “Sinh nhật của em à?”

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống sàn.

Một lúc lâu sau, giọng nói ngọt ngào của Cát Nhiên mới chậm rãi vang lên khiến tai tôi càng đỏ hơn, “Thời Nguyệt, anh...”

6.

“Anh tùy ý đặt đó, không phải anh cố ý để ngày tháng sinh nhật của em.”

Ôi, thật là nhục nhã.

Tôi lúng túng ngại ngùng sờ mũi và nhập mật khẩu.

Khi tôi mở cửa, đột nhiên có một bóng đen lao về phía tôi.

Cú va chạm mạnh đẩy tôi ngã xuống đất, vô thức tôi hét lên tên anh.

Một con Alaska to lớn, dường như nó có thể xé nát tôi thành từng mảnh.

Khi Cát Nhiên quay về, tôi đang kinh ngạc ngồi trên sofa, đối diện tôi là Trình Diệp, bạn của Cát Nhiên.

Anh ta không ngừng xin lỗi tôi ríu rít, con Alaska vừa rồi hung dữ như vậy giờ đang nằm trên mặt đất nhìn tôi một cách đáng thương.

Sắc mặt Cát Nhiên trông đặc biệt khó coi, con ngươi sâu thẳm như bị bao phủ bởi một lớp băng, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở có chút không ổn định.

Anh mím chặt môi, kéo tôi đứng lên sau đó nhìn tôi từ trên xuống dưới.

“Em có bị thương không?”

Tôi lắc đầu, “Em không sao.”

“Cát Nhiên...”

Trịnh Diệp thận trọng gọi anh, khi Cát Nhiên liếc về phía anh ta, đường như anh ta cảm thấy hơi rùng mình.

“Lý do.”

Với hai từ đơn giản này, Trịnh Diệp ngay lập tức bất mãn giải thích.

“Gần đây tôi không có lịch trình đi công tác, Coke đã để ở nhà anh lâu rồi.”

“Tôi đang nghĩ đến việc đến đón nó và để cậu nghỉ ngơi. Tôi định nói với cậu khi cậu tan làm. Ai biết được...”

Trước khi nói xong, Trình Diệp im lặng nhìn tôi.

Vâng, tôi biết ý của anh ấy, tôi đến đột ngột là lỗi của tôi.